“Thế giới này sao thế nhỉ, thích chơi phong ấn vậy sao?”, Diệp Thành thắc mắc. Các tiền bối không già đi trong thời đại của mình được sao? Sao cứ phải phong ấn tới thời đại này để doạ người cơ chứ.
“Lần này ta mời tiểu hữu đến là có một việc thỉnh cầu”, khi Diệp Thành còn đang thắc mắc thì Thiên Thương Nguyệt lên tiếng.
“Tiền bối xin cứ nói, chỉ cần là việc vãn bối có thể làm thì nhất định sẽ không chối từ”, Diệp Thành mỉm cười.
“Đi tới Thập Vạn Đại Sơn với ta một chuyến”.
“Thập…Thập Vạn Đại Sơn?”, nghe cái tên này, khoé miệng Diệp Thành bất giác giật lên, từ lần trước sau khi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn hắn đã thề tuyệt đối sẽ không tới nơi quỷ quyệt ấy thêm một lần nào nữa, nơi đó chỉ khiến người ta phải khiếp sợ mà thôi.
Hiện giờ nghe lời thỉnh cầu này, Diệp Thành không khỏi run rẩy, lần trước sau khi ra ngoài Nam Minh Ngọc Thu đã trở nên điên loạn, hắn không muốn Thiên Thương Nguyệt con gái của Nguyệt Hoàng giống như Nam Minh Ngọc Thu.
“Tiền bối, Thập Vạn Đại Sơn không phải là một nơi tốt đẹp gì, người tới đó làm gì?”, Diệp Thành ho hắng, hắn không hề có chút tự tin nào.
“Tìm thân nương của ta”, Thiên Thương Nguyệt hít vào một hơi thật sâu.
“Nguyệt …Nguyệt Hoàng cũng từng tới Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Thiên Thương Nguyệt.
“Sau khi phong ấn ta, mẫu thân đã tới Thập Vạn Đại Sơn, đây là chuyện mà sau này ta mới biết”, Thiên Thương Nguyệt khẽ giọng lên tiếng.
“Nguyệt Hoàng và Huyền Hoàng đều tới Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành đảo mắt, hắn bất giác lẩm bẩm: “Tại sao sau khi trở thành hoàng đế rồi mà người ta vẫn cứ thích tới Thập Vạn Đại Sơn làm gì?”