“Cái khe nằm, đây là quỷ vương sao? Ta thấy giống như là ma vương đi!?” Mai Hoa Vương không nhịn được phải chửi tục một câu, cảm nhận mình từ từ tâm hồn run rẩy.
Mấy cái yêu vật xung quanh thần sắc bắt đầu phục hồi cũng đan xen vài câu chửi tục.
Kim Mục Đồng bình tĩnh hơn hết, không nói gì, chỉ là sờ vào trên lưng một quả thiết chùy, bất quá vẫn là chưa muốn động thủ.
Lúc này, Đại Hắc Tử từ miệng phà ra một ngụm hỗn tạp ma khí, chợt thân ảnh có chút nhấp nháy.
Bao gồm năm cái yêu vương chờ cho tới lúc không còn cảm giác được khí tức của nó, chân mày đều nhướn lên, không thoát khỏi xuất hiện một tia sụp đổ.
Đây là tình huống gì?
Từ xa, một đạo hắc ám quyền ảnh hướng tới đỉnh núi ngay Nữ Chủ Yêu Phong.
Đây không phải Đại Hắc Tử suy thoái chịu không nổi, mà là phi tốc, khiến cho trong đám yêu vật những tôn đỉnh cấp nhất cũng không thể phát hiện khí tức.
Quyền ảnh tới gần, Đại Hắc Tử như một quả bóng tròn hiện lên, ma khí lúc này mới chịu bộc phát, tỏ ra cái thế.
Nữ Chủ Yêu Phong cuồng dã thét lên, vạn đạo kiếm khí từ mặt đất đâm hướng Đại Hắc Tử, vậy mà Đại Hắc Tử một đường xông gãy nát kiếm khí, một quyền bổ tới.
Một quyền này, thâm thúy vô cùng, phảng phất thấu thị vũ trụ.
Vậy mà, không hề phát sinh một tia âm thanh, toàn bộ yêu vật chỉ có thể nín thở đứng nhìn.
Chỉ thấy giữa hắc ám thiên địa, một đạo kim quang mờ nhạt, sau đó Nữ Chủ Yêu Phong bay qua một dãy núi, khoé miệng rỉ máu, mà khối kim sắc giữa ngực nàng đang lấp loé không ngừng.
Kèm theo đó, song kiếm nặng nề càn quét phía trước, ngăn Đại Hắc Tử tiến tới.
Nhìn tới cự thạch cùng thanh lâm liên hồi nhổ lên, Đại Hắc Tử cũng không thèm truy cứu.
Lúc này, nó chỉ chuyên tâm bình phục vết thương, quanh người phóng ra rất nhiều ma khí khí thải.
Nhìn kỹ, một trong bốn cái sừng vẫn là có chút vết nứt.
Bất quá, vừa rồi mình dồn thành một đạo lực lượng, tấn công ngay chỗ bắt mắt nhất, không ngờ lại có hiệu quả.
Đó… Là yếu điểm của Nữ Chủ Yêu Phong.
Phàm là “ong chúa”, tự thân tích được một khối “tuyến nước bọt”, tất cả “ong thợ” có thể nhận dạng cái này mà phục tùng, cũng chỉ nữ vương bầy ong mới sở hữu cái đặc biệt như vậy.
Nói về kiến thức sinh vật học, dĩ nhiên Đại Hắc Tử một điểm cũng không biết.
Nhưng mấy lần giao tranh, nó nhận ra khi khối kim sắc tại giữa ngực Nữ Chủ Yêu Phong bị đánh động, mỗi lần nó đều quan sát Xích Mao Phong bên ngoài phía xa, tụi nó dường như sẽ muốn bay loạn.
Đồng nghĩa, ong chúa bị mất tuyến nước bọt thì ong thợ sẽ không phục tùng.
Đằng kia, Nữ Chủ Yêu Phong âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ Đại Hắc Tử còn có thủ đoạn này, nhưng không sao, khối kim sắc giữa ngực cũng là mau chóng trở về trạng thái ban đầu.
Nàng đưa bàn tay sờ lên giữa ngực, lúc này đã biết đề phòng.
Đại Hắc Tử song quyền nắm chặt, mệt mỏi nhưng không tiều tụy.
Từng lúc phát ra, quyền kình uy mãnh kêu gọi địch nhân, chiến ý sắc bén, sát ý càng là nồng đậm không phai.
Nữ Chủ Yêu Phong cảm nhận được trong người Đại Hắc Tử sát phạt, tinh thần nâng lên, một luồng yêu lực hoá thành chiến giáp phủ trên người.
Chiến giáp vàng sáng óng ánh, cũng là che đi yếu điểm trên thân.
“Kim Phong Giáp, để xem ngươi còn chiêu bài gì!” Nữ Chủ Yêu Phong một tiếng quát lên, thân hình bay cao, kiếm ý toả ra càng là nghiêm nghị.
Để cho vài chục đầu yêu vật kém chút ngã đè lên nhau.
Cái đậu xanh, còn tưởng nàng bị câm đâu, hoá ra là nói chuyện tốt.
Lúc này, Nữ Chủ Yêu Phong dường như rất tự tin về năng lực phòng ngự của chủng loài, không ngại nói ra.
Kim Phong Giáp là từ chất dinh dưỡng bầy đàn nuôi luyện, cũng là linh phách, cũng là tinh huyết.
Nữ Chủ Yêu Phong mang chiến giáp bay vọt tới, đối với Đại Hắc Tử càng là phóng khoáng, kiếm quang tinh tế vây quanh giữa thiên địa.