Văn Phượng u sầu nói: “Ta giống như một con chim hoàng yến bị khóa trong lồng, thực sự rất muốn được bay ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài.”
Nha hoàn nói: “Vậy thì e rằng không được rồi, nghe lão gia nói, tiểu thư khuê nữ, phải ở trong nhà đợi người tới mai mối. Một khi chuyện lớn đã định, kiệu hoa sẽ tới nghênh đón, rồi động phòng hoa chúc. Tới lúc đó tiểu thư tự nhiên sẽ được tự do.”
Văn Phượng thở dài: “Lúc đó chỉ sợ cũng không có tâm tình để nghĩ tới những cái này nữa. Trèo xuống thôi.”
Văn Phong dẫn hai nha hoàn quay về tẩm cung.
Gió mát thổi hiu hiu, khiến người ta vô cùng dễ chịu, chỉ là loại dễ chịu này luôn khiến người ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Quả nhiên Văn Phong còn chưa về tới nhà, đột nhiên cảm thấy người không được thoải mái, trán nóng bừng. Cố gắng kiên trì về tới phòng ngủ thì liền nằm bệt trên giường, mặt đỏ rực, người nóng hầm hập.
Hai nha hoàn hoảng hốt đi tìm lão gia và lão thái thái để bẩm báo tình hình. Hai phu thê nghe xong liền rất khẩn trương, cuống cuồng chạy tới phòng nữ nhi để kiểm tra. Chỉ thấy thần trí của nữ nhi không được tỉnh táo, đang nằm trên giường thở gấp. Hai người vội vàng hỏi thăm bệnh tình thì đột nhiên Văn Phương hai mắt trợn lên rồi bất tỉnh.
Bệnh chứng vô cùng hung mãnh. Phu thê Văn đại nhân chỉ có một đứa con gái, thấy nữ nhi gặp nguy kịch thì đều vô cùng sợ hãi, đặc biệt là Văn phu nhân, sợ đến nỗi cả người mềm oặt, khóc lóc hỏi phải làm sao bây giờ.
Văn đại nhân thấy nữ nhi bệnh tình nguy ngập, lập tức phái ra mấy người đi mời các danh y đại phu ở trong kinh thành tới.
Người tới đầu tiên là Trang đại phu của Huệ Nhân đường ở gần nhất.
Văn đại nhân đưa Trang đại phu tới khuê phòng của nữ nhi Văn Phong.
Chỉ thấy màn che được phủ kín, thậm chí còn không nhìn nổi bên trong rốt cuộc có người hay không.
Trang đại phu rất nghi hoặc quay đầu lại nhìn Văn đại nhân.
Văn viên ngoại lang nói: “Trên giường chính là tiểu nữ, hôm nay sau khi từ hoa viên trở về thì đột nhiên bị bệnh, sau đó thì bất tỉnh nhân sự, xin đại phu tận tâm chẩn sát.”
Trang đại phu gật đầu nói: “Xin vén màn lên để tiện chẩn bệnh.”
Văn viên ngoại lang nghiêm mặt, lắc đầu nói: “Tiểu nữ năm nay vẫn chưa đính hôn, nam nữ thu thụ bất thân, không tiện để người ngoài sờ mó, chỉ có thể cách màn chẩn bệnh mà thôi, xin tiên sinh bỏ quá cho.”
Trang đại phu nghe vậy liền trợn mắt lên nói: “Cách màn chẩn bệnh? Lời này của đại nhân tại hạ thực sự không hiểu.”
Văn viên ngoại lang nói: “Xin tiên sinh minh giám, để bảo toàn danh tiếng thanh bạch cho tiểu nữ, không thể không làm như vậy, tiên sinh ngài không thể thấy dung nhan của tiểu nữ, thậm chí không thể sờ vào tay của tiểu nữ, có tình huống gì thì chỉ có thể hỏi cảm thụ của nó mà thôi, những cái khác thì đều không được!”
Trang đang phu nghe vậy lại trợn trừng mắt: “Không thể nhìn? Nghe qua màn? Còn không thể bắt mạch xem lưỡi? Chỉ có thể hỏi thôi, Văn đại nhân, điều kiện này của ngài quá hà khắc. Bát kể là đại phu giỏi đến thế nào đi chăng nữa, nếu không thể tứ chẩn (nhìn, nghe, hỏi sờ), chỉ hỏi không thôi thì tuyệt đối không thể chẩn sát rõ được bệnh tình!”
“Biết là vậy, nhưng Trang đại phu, bản quan thân là lễ bộ viên ngoại lang, từ nhỏ đã luôn nghiêm khắc tới tiểu nữ, luôn lấy thân mình làm mẫu, cho nên, tiểu nữ cho dù bệnh chết thì cũng không thể làm trái nữ đức.”
Trang đại phu lại nói: “Chẩn bệnh mà cũng đánh đồng là nam nữ thụ thụ bất thân ư? Hơn nữa lệnh ái chẳng lẽ từ nhỏ đến giờ chưa từng khám bệnh à? Khi mắc bệnh thì không có ai chẩn sát cho nó ư?”
Văn viên ngoại lang cười nhạt: “Đúng, mà cũng có thể nói là sai, bởi vì trước khi tiểu nữ được mười tuổi, bản quan cho phép đại phu chẩn sát cho nó, bởi vì lúc đó nó còn nhỏ, không cần phải nghiêm thủ nữ đức. Nhưng sau khi nó được mười tuổi thì cho dù bệnh nặng đi nữa bản quan cũng không cho phép đại phu khi chẩn sát được tiếp xúc với nó.”
Trang đại phu trong bụng thầm mắng một câu “lão già cổ hủ” nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn chạm vào bệnh nhân thì sao hắn có thể khám bệnh. Hơn nữa còn bắt cách màn mà hỏi. Điều này không khỏi khiến Trang đại phu thúc thủ vô sách, hắn từ trước đến giờ chưa từng dùng biện pháp này để khám cho bệnh nhân nào.
Trang đại phu ngồi xuống cạnh giường, đang định mở miệng hỏi thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Trang đại phu quay đầu lại nhìn, hắn gần như đều nhận ra toàn bộ. Người đi đầu chính là Thái y thừa Tiền Bất Thu, người đi sau lão đều là những y giả có tiếng trong kinh thành, bao gồm cả Tiếu đại phu của Huệ nhân đường bọn họ cũng được mời tới.
Thế là căn phòng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Có điều nghe xong điều kiện của Văn đại phu, các danh y đều trợn trừng mắt, quay sang nhìn nhau. Không cho nhìn, không cho bắt mạch, không cho xem lưỡi thì biết khám kiểu gì, như vậy thì ai dám nắm chắc sẽ phán đoán chính xác được bệnh tình, trị khỏi cho ái nữ của Văn đại nhân đây?
Có người còn khuyên bảo Văn viên ngoại lang, nói rằng phàm là y giả thì phải vọng văn vấn thiết, thiếu một cái thôi cũng không thể khám bệnh được, hi vọng Văn viên ngoại lang có thể không câu nệ nữ đức mà lấy trị bệnh làm trọng.
Văn viên ngoại lợi cười nhạt: “Chư vị, có lẽ tiểu nữ bệnh nặng, hoặc tiểu nữ không thể cứu, nhưng tấm thân trong trắng thì không thể bị làm ô uế. Nói đơn giản là thế này, danh y kinh thành nếu ai có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu nữ, bản quan nguyện xuất ra trăm lượng bạc ròng để trọng tạ! Nếu nữ nhi bệnh không cứu được, bản quan chỉ có thể coi như là chưa sinh ra nữ nhi này mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả các y giả đều ngây ngốc.
Tiền Bất Thu miễn cưỡng cười nói: “Văn đại nhân nguyện xuất ra trăm lượng bạc để thưởng cho ai cứu được lệnh ái, chúng ta đều rất bội phục, nhưng nếu y giả không thể vọng văn vấn thiết, chỉ dựa vào hỏi không thôi thì e rằng không ai có thể trị được bệnh cho lệnh ái cả!”
Văn đại phu cười khổ một tiếng, không trả lời, chắp tay sau lưng rồi ngênh ngang bỏ đi.
Tên gia hỏa này không ngờ lại cố chấp như vậy! Mấy y giả nhao nhao thấp giọng nghị luận, có người đề nghị lén lút vén màn lên để chẩn sát, trị bệnh cứu người quan trọng hơn. Nhưng, ở cạnh giường có mấy thị vệ hông giắt đao, tay nắm chặt chuôi đao, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ cần có người dám chạm vào giường thì lập tức rút rao chém ngay.
Trang đại phu của Huệ Nhân đường ho khẽ một tiếng, nói: “Đã tới rồi thì phải làm thôi, Văn đại nhân ra một nan đề như vậy, chúng ta chỉ đành tiếp chiêu thôi, chẳng còn cách nào khác. Sao không cử ra một đại biểu, hỏi thăm bệnh tình của Văn tiểu thư, xem xem có thể chẩn đoán chính xác được không. Chư vị thấy thế nào?”
Tiêu đại phu nói: “Lời này rất đúng. Danh y của kinh thành đều tề tụ hết ở đây, nếu không thể chẩn trị bệnh này, chúng ta còn mặt mũi nào mà hành y nữa?”
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Nhưng khi bàn đến ai sẽ tới vấn chẩn thì tất cả đều im lặng không nói gì.