Uyển Nhi đút một muỗng cho nàng, “Sớm chút khoẻ lại, liền không cần chịu khổ như vậy nữa.”
Thái Bình đau khổ uống chén thuốc, “Nếu ta khoẻ, Uyển Nhi cũng không thể quang minh chính đại bồi ta như vậy.”
“Tương lai còn dài, như thế nào lại không thể?” Uyển Nhi hơi giận, nếu mỗi ngày bên nhau đều phải để điện hạ dùng thân thể đổi lấy, nàng thà rằng không cần, ai muốn chịu loại đau lòng dày vò như vậy!
Thái Bình xê dịch đến trước, “Bổn cung tham lam, liền muốn Uyển Nhi lúc nào cũng bồi ta.”
“Việc lần này, không cho phép có lần nữa!” Uyển Nhi lại múc một muỗng đút cho nàng, “Nghe thấy không?”
“Vâng.” Thái Bình khẽ cười, nhìn Uyển Nhi đau lòng cho nàng như thế, nàng chỉ cảm thấy ấm áp lan cả trái tim, lập tức hé miệng uống hết muỗng thuốc đắng.
Cũng không biết vì sao, chỉ cần được Uyển Nhi đút, sâu trong vị đắng luôn có một tia ngọt ngào, giống như cũng không có đắng như vậy.
“Ta thấy phò mã……”
“Nói sai rồi! Phải phạt!”
Thái Bình ngắt lời Uyển Nhi, không nhẹ không nặng mà nhéo chóp mũi Uyển Nhi một cái, “Nàng thấy phò mã nào chứ? Đã quên ai mới là phò mã rồi sao?”
Một câu đùa của Thái Bình, tâm tình Uyển Nhi cũng tốt hơn, đặt chén thuốc xuống, nghiêm túc nói: “Ý của ta là, đã nhiều ngày Võ Du Kỵ tới đây thường xuyên như vậy, hơn phân nửa là muốn hỏi điện hạ vì sao phải tuyệt tự?”
Thái Bình cười lạnh, “Nếu không dùng thuốc thúc giục rong huyết, sao có thể giấu diếm được đôi mắt của mẫu hoàng? Yên tâm, tự ta có thể ứng phó.” Hơi dừng lại, mi tâm Thái Bình cau lại, “Ngược lại có một chuyện ta rất khó hiểu, ta cùng Võ Du Kỵ khởi hành đến hoàng trang ngắm mai, đi từ cửa sau phủ công chúa, chính là không muốn để tin tức lập tức truyền tới tai mẫu hoàng, là sao mẫu hoàng tới nhanh như vậy?”
Uyển Nhi đáp: “Thần đã tra qua, là Diêu chiêm sự truyền tin tức.”
“Hắn?” Thái Bình không nghĩ tới thế nhưng lại là hắn, theo lý thuyết hắn tuyệt đối không phải là tai mắt của mẫu hoàng, nhưng vì sao sẽ nóng lòng báo cho mẫu hoàng như vậy?
Với hiểu biết của Uyển Nhi với người này ở đời trước, nàng có thể đoán được một chút dụng ý của hắn.
“Mỗi người đều có khát vọng, Diêu chiêm sự tự nhiên cũng có.” Uyển Nhi chậm rãi nói, “Đại để là không cam lòng, muốn tìm cho chính mình một tiền đồ.”
“Không cam lòng?”
“Công chúa dù có tài năng, suốt cuộc đời, cũng chỉ có thể là công chúa. Quan lớn nhất trong phủ công chúa, chính là chiêm sự, Diêu Sùng đã làm được, lại muốn trèo lên trên, hoặc là công chúa thay đổi chiêm sự, hoặc là Võ Hoàng phá cách muốn dùng người. Điện hạ, nếu người là Diêu Sùng, có nguyện ý đánh cuộc một phen hay không?”
Thái Bình nghe Uyển Nhi nói xong, đột nhiên trầm mặc.
Diêu Sùng nhất định không biết ngày ấy Thái Bình đến hoàng trang sẽ “lâm bồn”, hắn chỉ là đang đánh cuộc mà thôi. Mặc kệ điện hạ ngắm hoa hết thảy bình an, hay là suýt nữa “chết” ở hoàng trang như bây giờ, Võ Hoàng đều sẽ có ấn tượng hắn là một người tận trách lo lắng cho công chúa.
Lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng quân vương, cũng tốt hơn so với bị vây chặt một đời khó thi triển khát vọng trong phủ công chúa.
“Nàng nói xem, Sư Tử Thông như hắn sao lại khó thuần như vậy chứ?”
“Không phải khó thuần, mà là trong xương cốt bọn họ đã không muốn bị nữ tử khống chế.”
Uyển Nhi nắm tay Thái Bình, tiếp tục nói: “Điện hạ phải mau khoẻ lại.” Ánh mắt nàng sáng lên, “Còn có rất nhiều chuyện chờ điện hạ tới làm.”
Thái Bình nắm lại tay Uyển Nhi, “Có nàng bồi ta, chuyện có khó ta cũng có thể hoàn thành!”
Uyển Nhi mỉm cười, “Ừm.”
Đang lúc này, cũng không biết vì sao đứa nhỏ kia đột nhiên tỉnh giấc, bẹp bẹp miệng bắt đầu oa oa khóc lớn.
“Thần đi dỗ.” Uyển Nhi ngồi xổm xuống bên chiếc nôi, ôn nhu vỗ vỗ đứa nhỏ, dịu dàng nói, “Quận chúa đừng khóc, đừng khóc nha.”
Đứa nhỏ làm sao có thể nghe hiểu Uyển Nhi nói? Mặc dù nàng đã ôn nhu cực kỳ, nhưng đứa nhỏ vẫn không quan tâm mà mở miệng kêu khóc.
“Ôm tới cho ta đi.” Thái Bình bỗng nhiên mở miệng.
Uyển Nhi giật mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua Thái Bình.
Thái Bình cười khẽ, “Ta biết.”
Hai chữ vô cùng đơn giản, ẩn chứa quá nhiều khổ sở của Thái Bình ở đời trước.
Uyển Nhi đau lòng Thái Bình, lại cũng không thể để đứa nhỏ cứ luôn kêu khóc, liền thật cẩn thận bế đứa nhỏ lên. Nàng cần phải thừa nhận, đứa nhỏ mới sinh này thật sự nơi nào cũng mềm, phảng phất giống như không có xương cốt, nàng sợ một khi không cẩn thận sẽ làm gãy xương cốt của nó.
Thái Bình nhìn bộ dáng tỉ mỉ của Uyển Nhi, nhịn không được cười ra tiếng, “Ta dạy cho nàng dỗ nó.” Nói xong, liền mở hai tay ôm đứa nhỏ vào trong lòng ngực.
Đứa nhỏ có chỗ dựa, theo bản năng liền chui vào trong lòng Thái Bình.
Thái Bình ôm đứa bé, thanh âm nháy mắt mềm đi ba phần, nhỏ giọng dỗ dành: “Để a nương nhìn một cái, tiểu Trường An nhà ta có chỗ nào không thoải mái?”
Đứa nhỏ chưa hoàn toàn mở mắt, nhưng nghe thấy thanh âm của Thái Bình, chỉ nức nở hai tiếng, liền ngừng kêu khóc.
“A nương ôm con rồi, đừng sợ.” Thái Bình một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng đứa nhỏ, đồng thời nhẹ nhàng đung đưa hai tay, động tác càng quen thuộc, rơi vào đáy mắt Uyển Nhi liền càng đau lòng.
Điện hạ của nàng cũng từng dỗ dành Vạn Tuyền như vậy.
Tiểu quận chúa kia từ khi sinh ra, chính là bảo bối trong lòng Thái Bình, chỉ tiếc tuổi xuân chết sớm, khi đó Thái Bình đã có bao nhiêu khổ sở.
“Đó đã là chuyện của đời trước.” Thái Bình biết Uyển Nhi sẽ nghĩ đến cái gì, nàng giương mắt nhìn về phía Uyển Nhi, ôn nhu cười cười. Tươi cười của nàng đong đầy thâm tình, cũng tràn ngập kiên định, câu nói kia nàng không nói ra, nhưng Uyển Nhi biết nàng muốn nói với nàng ấy cái gì.
Nàng chỉ cần Uyển Nhi bồi nàng suốt đời suốt kiếp.
“Muốn bế Trường An không?” Thái Bình nhìn hốc mắt Uyển Như ửng đỏ, sợ chọc nàng ấy chua xót khổ sở, vội vàng chuyển lời.
Uyển Nhi gật đầu, “Nhưng mà ta sợ bế nó không được……”
“Đường đường là Thượng Quan đại nhân thế nhưng lại sợ một đứa bé con?” Thái Bình trêu ghẹo một câu, đưa đứa nhỏ đến lòng ngực nàng ấy.
Đột nhiên thay đổi ôm ấp, đứa nhỏ cực không thích ứng mà bẹp miệng chuẩn bị khóc.
Uyển Nhi nhìn thấy nó lại muốn khóc, gấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó giống như vậy……” Thái Bình dán sát vào Uyển Nhi, cơ hồ ôm cả người nàng vào trong lòng ngực, một bên dạy cho nàng, một bên ghé sát đến sườn mặt Uyển Nhi, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cắn một ngụm lên vành tai Uyển Nhi.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy bên tai tê dại, vừa thẹn vừa giận mà sẵn giọng: “Quận chúa còn ở đây!”
“Nó còn nhỏ, cái gì cũng không biết.” Thái Bình được một lần còn muốn lần hai, xác thật đã lâu không thân mật với Uyển Nhi, cầm lòng không đậu mà lại hôn một cái lên má Uyển Nhi.
Nhưng mà Uyển Nhi còn ôm đứa nhỏ, không dám có động tác quá lớn, cũng không dám lớn tiếng quát ngăn Thái Bình, “Điện hạ không cần càn rỡ!”
“Không có biện pháp, bổn cung gặp được Thượng Quan đại nhân, liền nhịn không được cao hứng, một khi cao hứng liền muốn……” Nàng ôm lấy gương mặt Uyển Nhi, nhu tình muôn vàn mà hôn lên môi nàng ấy.
Uyển Nhi chỉ hơi tránh né, liền lựa chọn bị đánh cho tơi bời mà từ bỏ.
Điện hạ nhớ nàng bao nhiêu, nàng cũng nhớ điện hạ bấy nhiêu, thậm chí còn nhiều hơn một chút so với điện hạ.