Mộc Nhi ngậm ngùi từ từ nói:”Cảnh Sâm có vẻ sẽ không quá khỏi đâu! Lúc cứu cậu ra tên Nam Hoàng còn cố gắng vùng vẩy và nổi loạn….vì thế hắn đã bắn một phát súng về phía cậu. Nhưng anh ấy đã lấy thân mình đỡ đạn cho cậu, và anh ấy đang trong cơn nguy kịch…”
“Sao? Cậu nói gì cơ?” Mỹ Lam nghe Mộc Nhi nói cứ như nghe tiếng sét đánh ngang tai. Không thể nào tin được, Mỹ Lam bất lực dường như muốn khóc.
Nhưng….Nhưng. Từ khi Vũ Mình bước vào với một câu nói đã làm bậy mất mạch cảm xúc đang dân trào ấy:”Đừng đùa nữa Mộc Nhi! Đừng lo Mỹ Lam, Cảnh Sâm đang còn khoẻ như trâu ngồi băng bó ở phòng kế bên kìa.”
Nghe xong lời Vũ Minh nói Mỹ Lam ngây cả người luôn. Ngây được một lúc Mỹ Lam mới thở phù một cái, may mắn là anh ấy không bị gì, nếu Cảnh Sâm mà có chuyện thế nào chắc cô sẽ cảm thấy có lỗi vô cùng.
Mỹ Lam chợt nhớ xoay qua nhìn Mộc Nhi chầm chầm, tức giận nói:”Mộc Nhi! Vậy là sao? Cậu đùa với mình sao?”
Mộc Nhi vô tình cảm thấy có lỗi vô cùng:”Mình chỉ định trêu cậu tí thôi! Ai biểu mình lo lắng cho cậu đến phát khóc vậy mà cậu tỉnh dậy chỉ nhớ có mình Cảnh Sâm làm gì!”
Nói xong Mộc Nhi cố ý lẫn trốn sự càu nhàu của Mỹ Lam:”Thôi mình có công chuyện rồi, mình đi đây. Cậu vừa mới tỉnh nên chưa khoẻ đâu, nếu cảm thấy trong cơ thể vó khó chịu hay gì thì cứ gọi điện mình hay kêu y tá nhà. À mà cần gì cho xa, anh mình ở phòng kế bên có gì thì cứ qua bên đó cho ăn toàn.
Nhớ like và bình luận nhà mọi người!!! Nếu thích thì hãy nhấn theo dõi để đón chờ những tập mới nhất nhé!!!
Nhớ bỏ phiếu và tặng quà để mình có động lực hơn khi ra chap mới nhá!!!!
