Bây giờ cũng đã gần ba giờ chiều, Khúc Yên hơi nhấc váy bước đi, cũng đã lâu lắm rồi chân không đi mang giày cao gót nên bước đi vẫn còn chưa được vững chắc, xém nữa là té ngã nhưng cô trước đó có khoác tay Ôn Thành Uy vẫn còn không có gì đáng ngại.
Cả bốn người bọn họ đi ra sau vườn, nơi tổ chức tiệc cho Khúc Yên.
Khúc Yên ngước lên nhìn, giống như được quay về năm sáu tuổi, bong bóng màu đen được treo dài cùng với đó là một con khu vườn mê cung chỉ cao tới gần đầu gối, hai bên tạo thành con đường đủ cho vài người đi ngang nhau, đi được một lúc rồi ra khỏi mê cung rồi đến sảnh tổ chức.
Nơi tổ chức là trên mảnh đất trống, dưới đất là cỏ sảnh rộng rãi, có vài người hầu đang trang trí lại những quả bong bóng cho hoàn chỉnh, gặp cô đều mỉm cười chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Trên môi Khúc Yên kiềm không được mà nụ cười hạnh phúc, nắm cánh tay Ôn Thành Uy rồi bước vào trong.
Ôn Thành Uy nắm tay cô bước lên trên bục, trên bức tường có bong bóng chữ “Happy Birthday” màu bạc, bên dưới chữ Happy Birthday còn có một con số 17 ở ngay chính giữa, được đóng khung bởi một sợi dây điện phát sáng.
Tuy bây giờ trời chưa tối nhưng hai bên đều có dựng gỗ che lại bằng màn đen, trên không trung cũng dựng một trần nhà che lại cũng có chút tối, nhờ những ánh đèn được treo kế bên những hàng chữ ấy tạo nên không không khí buổi tối xinh đẹp từ những ánh đèn nhỏ.
Xung quanh bức tưởng đều có những vô số bong bóng màu trắng đen, dưới chân cô cũng có vài quả bóng khác.
Bạc Kiêu đã có chút chuẩn từ trước một máy ảnh để chụp hình.
Dì Mai đem bánh kem từ bàn nhỏ trong góc đến trên tay Ôn Thành Uy, bánh kem socola phô mai có ánh nến đang cháy.
Ông đem đến trước mặt Khúc Yên, bảo cô cầu nguyền thổi nến.
Ánh mắt cô ngập tràn hơi nước, cô hít sâu một hơi nhắm mắt cầu nguyện.
Bạc Kiêu mở camera máy ảnh, bắt đầu canh góc mà chụp. Nói thì có vẻ rất chuyên nghiệp nhưng thật ra là nhờ Khúc Yên xinh đẹp sẵn nên bức ảnh mới thật sự là đẹp.
Khi cô thổi nến xong tuyết từ trên đầu rơi xuất, hết chai xịt tuyết này lại tới chai xịt tuyết khác. Đến khi đầu Khúc Yên và Ôn Thành Uy một mảnh trắng xoá rồi mới ngừng.
Cô ước, nếu có thể ở đây. Cô sẽ ở lại đây mãi mãi, mãi mãi. Và ở cạnh người đó.
Sau đó là tiếng tay cùng tiếng hò reo không ngừng của những người làm trong nhà, hôm nay ông chủ cho phép họ góp vui. Ngại gì mà không nhập tiệc.
Cô cầm bánh kem trên tay Ôn Thành Uy vuốt vuốt tóc cô để tan đi những mảnh tuyết trên tóc cô. Cô đỏ ửng mắt, thật sự kiềm được được:”Cha, cảm ơn..”
Ôn Thành Uy cười cười lau nước mắt cho cô, biết cô cười vì hạnh phúc cũng không trách cứ.
Sau đó cô đem bánh kem xuống bục, đi tới chỗ Bạc Kiêu đang đứng cầm máy ảnh. Cô nhìn xung quanh một lượt, phát hiện Thẩm Tây Thừa đang đứng trong góc như kẻ ngoài cuộc mà nghe điện thoại, nhìn tầm mắt vẫn hướng về cô.
Khoé mắt cô vẫn còn hơi nước, càng làm tăng thêm sự xinh đẹp nhìn Bạc Kiêu:”Chụp cho cháu thật đẹp đấy.”
Bạc Kiêu cũng rất nhiệt tình, đợi cô làm kiểu xong sau đó chụp liên tiếp. Vì bánh kem có chút vướng víu nên cô quyết định đưa cho Dì Mai, nhìn vào máy ảnh mỉm cười chụp hình. Sau lưng là ánh đèn chiếu lên chữ Happy Birthday.
Gương mặt trắng nõn làm cho gương mặt cô càng thêm xinh đẹp sạch sẽ. Làn da cô trong ảnh càng trắng sáng nổi bật trong khung hình.
Bạc Kiêu yêu thích nhéo nhéo mặt Khúc Yên, cô không chịu thua mà chọc loét người anh ta. Cả hai đã đua vui vẻ tầm mắt cô lại hướng đến người Thẩm Tây Thừa đang đứng trong góc.
Ánh mắt anh vẫn hướng đến cô, trên môi nở nụ cười nhẹ, trong ánh mắt hiện ra ít khí lạnh nhàn nhạt.