Khoảng một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe đi đường thuận lợi dừng lại ở bên viện học thuật Nam Phái.
Viện học thuật nằm bên sườn núi Trường Linh, bên cạnh có một thị trần nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, khách sạn hay KTV cũng đều có đủ, nghe nói là do Nam Phái bỏ tiền xây dựng.
Lâm Dương được Tần Bách Tùng thu xếp cho ở trong một nhà khách sạn Khải Lệ bên cạnh viện học thuật.
Nhưng lúc xe dừng bánh thì Lâm Dương phải nhíu mày lại.
Cửa xe vừa mở ra thì anh đã thấy một cô gái tóc dài xõa ngang vai mặc váy màu đen đang mỉm cười đứng cạnh cửa xe, cô ta nhìn Lâm Dương nói: “Anh Lâm, chào anh!”
_ _ “Sao Tần Ngưng lại tới đây?” Lâm Dương quét mắt về phía Tần Bách Tùng, vẻ mặt ý tứ, thản nhiên hỏi.
“Em cũng muốn tới Nam Phái.” Tần Ngưng mỉm cười nói.
Tần Bách Tùng xuống xe, vội vàng giải thích: “Ngưng nó cũng có học y, con bé cũng có thể coi là có ít thiên phú nên đệ tử mới để nó gia nhập vào Nam Phái để được đào tạo chuyên sâu, lần này con bé cũng tham dự đại hội vua ngành y, mong là nó có thể vượt qua các vòng thi một cách thuận lợi.”
Ông đã gia nhập Nam Phái vậy thì chả có lý nào mà cháu gái lại không vào đây cả.
Lâm Dương gật đầu, có thể hiểu được.
Lâm Dương cũng hề để bụng về thân phận ở Nam Phái của hai người họ, dù sao thì chuyện này cũng là ân oán của riêng anh với Nam Phái, anh không có ý định kéo Tần Bách Tùng chết chùm cùng với đám Nam Phái kia.
“Ngưng này, sư phụ ông tới Nam Phái là vì có chút việc cần phải làm, cháu dẫn người tham quan qua vùng bên dưới Nam Phái cho quen đi, ông còn có tí việc nên giờ đi trước đã.” Tần Bách Tùng cười bảo.
“Dạ vâng ạ.” Tàn Ngưng mỉm cười, dịu dàng đáp.
“Sư phụ, đệ tử xin lỗi trước vì không tiếp đãi người được.”
“Ông đi đi.”
Tần Bách Tùng rời đi ngay lập tức.”
“Anh Lâm, anh có muốn đi tham quan viện học thuật Nam Phái không? Nghe nói là trong ba ngày đầu tiên tổ chức đại hội, các giảng viên của viện học thuật Nam Phái sẽ thu xếp để giảng dạy công khai máy buổi đấy, chúng ta có thể tới nghe thử đó nha.” Tần Ngưng cười nói, vẻ mặt tươi tắn tựa gió xuân.
“Cũng được.” Lâm Dương cũng không từ chối.
Tần Ngưng lập tức nắm tay kéo anh đi về phía trước.
Lâm Dương khẽ cau mày, định rút tay về, nhưng cô ta nắm tay anh quá chặt, không nới lỏng một chút nào.
“Anh Lâm, anh phải nắm chặt tay em đấy, néu không sẽ dễ bị lạc đường lắm, chỗ này rộng lắm đó.” Tần Ngưng dịu dàng nói.
Lâm Dương thở dài, không nói gì.
Thật ra Tần Ngưng nghĩ gì anh nào không biết chứ, nhưng thù của mẹ còn chưa báo được, anh thật sự không có quá nhiều hứng thú với mặt này.
Hai người cùng bước vào viện học thuật Nam Phái.
Lúc này đây, người ra người vào trong viện cứ gọi là nườm nượp, vô cùng huyên náo.
Tất cả những người đấy đều tới để tham gia đại hội vua | ngành y, có người là sinh viên trường y vừa mới tốt .
nghiệp, cũng có người là bác sĩ đông y đã hành nghề.
Đại hội vua ngành y là một cuộc thi cũng là một buổi tuyển | dụng, ai có thể trúng cử thì không những không phải lo về cơm áo nữa mà còn được cả tiền tài, danh vọng nữa.
Tần Ngưng mặc một chiếc váy dài màu đen, gương mặt xinh xắn, tóc dài bay bay nhanh chóng thu hút được một đống người chú ý đến, nhưng lúc họ nhìn thấy cô và Lâm Dương đang nắm chặt tay nhau thì nhiều người cảm thấy cay cay.
“Đúng là bông hoa lài cắm bãi cứt trâu mà.” Có người thầm mắng thế.
Lâm Dương cau mày, tay đặt lên mũ lưỡi trai trêи đầu mình.
Đúng lúc ấy, chỗ cửa ra vào đột nhiên lại ồn ào hẳn lên.
Nhiều người lao thẳng về phía đó, đa số mọi người đều rút điện thoại di động ra, chụp tach tách liên tục, tiếng trầm trồ cũng nói nhau vang lên không dứt.
“Trình Thường Sinh tới rồi!”
“Trời ơi, đó chính là vị bác sĩ thiên tài nỗi tiếng cả nước ta có phải không?”
“Nghe nói là anh ấy đã có phòng khám riêng cho mình dù còn rất trẻ, đồng thời còn được nhiều vị danh y công nhận .
nữa cơ, trình độ y thuật cực kỳ cao siêu!”
“Wow, anh ấy đẹp trai quá đi mất! Trông cứ như những .
ngôi sao trêи truyền hình ấy.” _ Người đứng hai bên phấn khích bàn tán, còn có nhiều nữ sinh mê trai thốt lên như vậy.
“Trình Thường Sinh? Đó là ai vậy?”
Lâm Dương hơi ngạc nhiên hỏi.
“Là học sinh nổi tiếng trong đại hội vua ngành y lần này, cơ bản là anh ta đã được chỉ định làm người được vào Nam Phái lần này, đứng thứ mười trong bảng xếp hạng mười bác sĩ thiên tài trẻ tuổi nhất nước ta.” Tần Ngưng mỉm cười giải thích cho anh.
“Bác sĩ thiên tài sao?” Lâm Dương càng ngạc nhiên hơn.
Đó giờ anh chưa từng nghe giới đông y trong nước còn có mấy cái như này đấy.
Trình Thường Sinh ở bên kia thì tươi cười bước qua vòng vây của mọi người, vốn anh ta định cứ thể bước thẳng vào trong nhưng vô tình lại nhìn thấy Tần Ngưng ở bên đây, ngay lúc đó thì hai mắt sáng lên, bước nhanh về phía họ.
“Ha ha, Tiểu Ngưng, lâu rồi không gặp!”
Biểu hiện bên ngoài của Trình Thường Sinh cực kỳ phóng khoáng nhưng lúc lướt mắt thấy Tần Ngưng với Lâm Dương nắm tay nhau thì hai mắt thoáng qua vẻ tối tăm.
Lâm Dương thấy được ánh mắt ấy của anh ta nhưng không có biểu hiện gì.
“Ngài Trình, chào anh!”
Tần Ngưng mỉm cười nói.
“Ây dà, Tiểu Ngưng, em làm sao thế? Chúng ta mới không gặp nhau có bao lâu mà giờ em đã khách sáo với anh tới vậy sao? Em cứ gọi anh là Thường Sinh là được rồi. Còn người này… đây là bạn trai em à?” Trình Thường Sinh mỉm cười nhìn Lâm Dương nói.
“Đúng vậy.”
Tần Ngưng trả lời không chút do dự.
Cô ta vừa nói xong thì gương mặt tươi cười của Trình Thường Sinh cứng lại một chút, rồi anh ta liên tục lắc đầu cười khổ nói: “Chuyện này không ổn… không ổn rồi…”