Phó Du Nhiên giương mắt, trong mắt Ngôn Lạc Hi tràn đầy địch ý, cô ta bật cười:”Vậy à? Tôi và Lệ tổng trước giờ không quen biết, không thù không oán, hà cớ đang yên đang lành bị chán ghét thế này?”
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ thật sâu, người phụ nữ trước mắt từng cái nhăn mày, từng kiểu cách cười, giận hờn trách móc cực kỳ giống Lệ Du Nhiên.
Nếu là Du Nhiên, vậy năm đó người chết thảm trong lòng anh là ai?
“Bởi vì Lệ đại thần nhà tôi, khả năng nhận thức rất cao”
Ngôn Lạc Hi sao có thể nhìn không ra, Phó Du Nhiên từ lúc chào sân đã không ngừng dùng ánh mắt câu dẫn Lệ Dạ Kỳ.
Lòng của Tư Mã Chiêu, mọi người đều thấy.
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn cô nói:”Ồ, kỹ năng nhận thức? Nghe thật lợi hại”
“… “Ngôn Lạc Hi có cảm giác vô lực khi gặp Bạch Điềm ngốc nghếch.
Phó Tuyền sau thời gian ngắn thất thố, tìm lại phong thái nữ chủ nhân, bà nói: “Lệ tổng, Lệ phu nhân, thất lễ rồi, hai người cứ tự nhiên”
Lệ Dạ Kỳ khẽ mím môi, nhàn nhạt gật đầu, mặt không biểu cảm ôm Ngôn Lạc Hi rời đi.
Ở sảnh lớn, hương thơm váy đẹp, tốp năm tốp ba nam nữ tụ hợp một chỗ, tất cả đều là nhân vật có tiếng, liếc ngang cũng nhận ra họ thường xuất hiện trên các tạp chí kinh tế, thời trang hiện đại hay những chương trình truyền hình lớn.
Đương nhiên, cũng không thiếu một ít đại bài trong giới giải trí, ví dụ như Lê Trang Trang.
Hai người đi đến chỗ yên tĩnh, Ngôn Lạc Hi từ trong lòng Lệ Dạ Kỳ chui ra, từ trong tay nhân viên phục vụ lấy đi một ly rượu đỏ, vừa muốn uống, đã bị Lệ Dạ Kỳ đoạt đi.
“Loại rượu này cũng dám uống?”
Ngôn Lạc Hi tức giận, kiễng mũi chân muốn đoạt lại ly rượu, “Người ta uống được, tôi sao uống không được?”
Lệ Dạ Kỳ lông mày nhíu chặt, tầm mắt lướt qua mọi người, không tự chủ được rơi vào trên đạo thân ảnh màu bạc kia, ngay cả bóng lưng cũng giống như vậy, là cố ý hay…Du Nhiên căn bản không có chết?
Ngôn Lạc Hi miệng nhỏ nhắn hung dữ, nhìn anh chăm chú bóng lưng Phó Du Nhiên ngẩn ra, trong lòng cô như móng mèo cào cào, khó chịu tới cực điểm.
Thừa dịp anh không chú ý, đoạt lại rượu vang đỏ, một hơi uống cạn ly.
Lại ngẩng đầu, anh cứ vậy chằm chằm người khác, lòng ngực đau đớn, đem ly rượu đỏ đặt lại khay nhân viên phục vụ, thấp giọng nói: “Tôi đi ra ngoài”
Lệ Dạ Kỳ vẫn không phản ứng.
Ngôn Lạc Hi nhìn ánh mắt của anh ảm đạm xuống, từ khi Phó Du Nhiên xuất hiện, hồn cũng bị người ta câu đi mất.
Cô đi hai bước làm sao cũng không cam lòng, xoay người nhấc gót giày dùng sức đá anh một phát, lúc này hơi thở ổn định quay lưng rời khỏi.
Xương đùi bị đau như kim tâm, Lệ Dạ Kỳ phục hồi tinh thần lại, trước mắt bao người, anh không khom lưng xoa bóp, cụp mắt nhìn trên ống quần màu đen có thêm một vệt bụi trắng.
Anh mím chặt môi, nhịn qua cơn đau, ngẩng đầu tìm kiếm Ngôn Lạc Hi đã biến mất ở trong phòng tiệc