Người nhà này từ Lâm Văn đến Tô Mai đều lương thiện, mới có khả năng dạy dỗ ra một Lâm Vũ Chân càng lương thiện hơn.
Cả nhà đều lương thiện đấy.
“Vợ à, bà đừng nóng giận được không?”
Thấy Tô Mai không nói gì, Lâm Văn có hơi sốt ruột.
Ông vội vàng nháy mắt với Lâm Vũ Chân và Giang Ninh, bảo bọn họ khuyên ngăn giúp.
Không phải là khuyên Tô Mai đồng ý, mà là khuyên bà đừng tức giận.
“Tôi không tức giận.”
Nhưng không chờ Lâm Vũ Chân mở miệng, Tô Mai trừng mắt nhìn Lâm Văn: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, liệu đón ông cụ về, nhà chúng ta nhỏ như vậy thì ông cụ sẽ ngủ ở đâu? Cũng không thể để cho một ông cụ bị trúng gió phải nằm ngủ trên sô pha chứ?”
Trong thời gian ở bệnh viện, mỗi ngày Tô Mai đều ở cùng với Lâm Văn. Sau khi ông biết tình hình của Lâm Tiêu lại chưa từng ngủ ngon.
Bà là một người vợ, còn có thể không biết Lâm Văn suy nghĩ gì sao?
Bà đương nhiên hận!
Nhiều năm chịu uất ức như vậy, sao có thể nói quên là quên được, sao có thể nói tha thứ lại tha thứ được. Bà thiện lương nhưng cũng không phải là thánh nhân.
Nhưng bà không muốn để cho Lâm Văn phải áy náy khó chịu.
Đó là chồng của bà, là người đàn ông mà bà yêu nhất.
Nghe thấy Tô Mai nói vậy, Lâm Văn ngây người ra một lúc lâu vẫn không kịp phản ứng.
Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng sửng sốt.
Phải biết rằng đây là quyết định khó khăn tới mức nào!
“Nhìn tôi làm gì?”
Tô Mai thấy tất cả mọi người đều nhìn bà chằm chằm thì khẽ hừ một tiếng: “Họ Lâm các người không có một người nào tốt hết, chỉ biết bắt nạt tôi thôi. Các người đã quyết định, vậy tôi còn phản đối gì nữa chứ”
“Giang Ninh, về sau chỉ có con với mẹ là cùng một phe, con phải che chở cho mẹ đấy”
Giang Ninh mỉm cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”
“Bà xã, bà thật sự đồng ý Lâm Văn kích động nói.
“Nếu tôi không đồng ý, sau đó thì sao?”
Tô Mai nhìn chồng mình. Bà hiểu rất rõ về Lâm Văn, ông sẽ không ngủ được, cả ngày cả đêm đều sẽ ngủ không được, áy náy tới mức ăn ngủ không yên, mình sao có thể gặp phải người như vậy chứ?
“Cảm ơn vợi”
Lâm Văn ôm Tô Mai và hôn một cái lên mặt bà. Mặt Tô Mai lập tức đỏ bừng, vội vàng đẩy ông ra.
“Ông làm gì vậy? Bọn trẻ đều đang ở đây đấy!”
Bà quay đầu lại, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đều ăn ý mà che mắt lại.
“Chúng con không nhìn thấy gì hết!”
Đêm khuya, Giang Ninh lật người trên sàn nhà, muốn dùng hành động nói cho Lâm Vũ Chân biết, sàn nhà hơi lạnh, có thể để cho mình lên giường ngủ không?
Nhưng Lâm Vũ Chân không hề có phản ứng gì.
“Giang Ninh?”
Đột nhiên nghe được tiếng Lâm Vũ Chân, Giang Ninh lập tức muốn đứng dậy gấp chăn.