Theo từng câu người hầu đọc ra, biểu cảm của các đại thần cũng dần thay đổi.
Khó xử, tức giận… Các loại cảm xúc chồng chéo lên nhau, có thể nói là rất đặc sắc.
“Hoàng đế Đại Hoàn thật quá đáng!” Một đại thần đã rất lớn tuổi tức đến đảo mặt, “Đây là muốn chúng ta bỏ tất cả những thứ tích trữ được ra mà!”
Không biết có phải trùng hợp hay không mà những thứ Đại Hoàn đòi Bắc Mạc dâng lên vừa lúc lại là cực hạn mà bọn họ có thể bỏ ra.
“Đại Hoàn thế mà cũng muốn ngoạm nhiều thật, cũng không xem lại xem mình có nuốt nổi không!”
“Ngoại trừ những thứ đó còn muốn cả một dải thảo nguyên, mà Lâm Nguyên lại là vùng đất dồi dào nhất của Bắc Mạc, hắn muốn là phải đưa sao, dựa vào cái gì chứ?!”
Nháy mắt, trong đại điện rồi thành một cục.
Hoàng đế Bắc Mạc mệt mỏi xoa xoa mày, cuối cùng quát lớn: “Câm miệng cả đi! Các ngươi nói ở đây thì Đại Hoàn có thể nghe thấy sao? Có thời gian nói mấy thứ này thì sao không nghĩ xem làm thế nào để vượt qua được đợt này đi.”
“Sao đột nhiên người Đại Hoàn lại đòi bồi thường? Không phải bọn họ luôn chú ý tới thân phận, khinh thường việc so đo mấy chuyện này sao?”
Nếu không như thế thì bọn họ cũng đã không chỉ gửi mỗi phong thư xin hàng thôi rồi.
“Ai mà biết gì sao chứ, hiện tại vị hoàng đế kia của Đại Hoàn rất ghét Bắc Mạc chúng ta, lúc trước khi hắn vừa lên ngôi không được bao lâu thì đã bất chấp mệnh lệnh của tiên hoàng mà ra tay với chúng ta, hiện tại hắn đã ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, khả năng cao là mấy thứ này đều do hắn yêu cầu.”
“Chẳng lẽ chúng ta phải ngoan ngoãn dâng đồ lên sao?”
Trên có hoàng đế, dưới có các đại thần và dân chúng, không có ai muốn dâng đồ lên cả.
Bắc Mạc khác với Đại Hoàn, đất đai Đại Hoàn rất dồi dào, sản vật cũng phong phú, rất ít khi gặp chuyện, còn Bắc Mạc lại là dân tộc du mục, có cơm ăn hay không còn dựa vào trời, bọn họ thường xuyên xâm chiếm Đại Hoàn cũng là vì đất đai Đại Hoàn.
Biết người Bắc Mạc sẽ không tình nguyện giao mấy thứ này ra nên Túc Bắc quân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Bắc Mạc để tạo áp lực cho bọn họ, dù sao mấy người bọn họ đã đánh lâu như vậy, cũng không thể không được gì cả.
Phải biết rằng một phần bồi thường của Bắc Mạc sẽ được để lại cho Túc Bắc quân.
Chuyện người Bắc Mạc không chịu phối hợp cũng đã nằm trong dự định của Thương Quân Lẫm.
“Bệ hạ tính làm thế nào?” Thẩm Úc cầm công văn phía Bắc Mạc gửi về, lướt qua nhanh như gió, “Giờ khóc thảm như vậy thì trước kia làm thế làm gì?”
Không biết hoàng đế Bắc Mạc lấy cảm hứng từ đâu mà lúc này bắt đầu than thở, nói cái gì mà Túc Bắc gặp hại thì Bắc Mạc cũng phải chịu ảnh hưởng, bọn họ dẫn binh xuôi Nam là bởi vì thật sự không thể chịu nổi những ngày tháng thế này, muốn tìm cho con dân một lối thoát.
Thẩm Úc được mà chỉ cảm thấy buồn cười, đây là do thấy Đại Hoàn quá khó đối phó nên mới bắt đầu đánh bài tình cảm đây mà, đáng tiếc bọn họ tính sai rồi, Thương Quân Lẫm cũng không phải là người dễ mềm lòng trong những thời điểm không phù hợp.
“Nếu không làm được thì cứ chờ Túc Bắc quân đánh tới cửa đi,” Thương Quân Lẫm lạnh lùng nói, “Muốn tìm lối thoát cho con dân không phải là lý do để bọn họ tùy ý đánh Đại Hoàn chúng ta.”
“Nếu thật sự suy nghĩ cho con dân của mình thì có thể để con dân của bọn họ trở thành người của Đại Hoàn ta, như vậy triều đình Đại Hoàn sẽ chủ động lo cho sự đối khát của bọn họ, bệ hạ nói xem có đúng hay không?” Thẩm Úc hơi khép mắt lại.
“A Úc nói rất đúng, nếu đã không phải là con dân của Đại Hoàn thì sao Đại Hoàn phải cảm thông cho bọn họ?”
Ý tứ của triều đình đã rất rõ ràng, Túc Bắc thấy rất mừng khi thấy thái độ của triều đình, bọn họ đã thấy Bắc Mạc rất đáng ghét từ lâu rồi, nếu lần này lại nhẹ nhàng buông tha thì ngược lại, trong lòng bọn họ lại thấy rất khó chịu.
Nhận được chỉ thị của triều đình, Túc Bắc quân chuẩn bị xuất phát.
“Nếu Bắc Mạc vẫn tiếp tục không biết điều thì chúng ta sẽ xốc cả hang ổ của bọn họ lên!”
“Người của Bắc Mạc đúng là không biết xấu hổ, chính bộ họ muốn đánh, giờ thua lại không chịu nhận lỗi, còn than thở nữa, sao lúc bọn họ coi khinh Đại Hoàn chúng ta thì không thấy bọn họ có chút đồng cảm nào vậy, giờ lại muốn chúng ta thông cảm cho bọn họ, sao lúc trước không thấy bọn họ thông cảm cho chúng ta?”
“Đúng đấy.”
“Nhớ chút ý theo dõi thật chặt chẽ, đừng để người Bắc Mạc âm thầm làm gì mà không biết.”
“Vâng!”
Người đứng ra thương lượng với Bắc Mạc vẫn là Phương Gia Di, người của Bắc Mạc rất sợ cô gái này, vừa thấy nàng xuất hiện thì khí thế của bọn họ đã hạ xuống một chút.
“Thứ cho Đại Hoàn chúng ta không thể chấp nhận yêu cầu của các ngươi,” Phương Gia Di thong thả ngồi xuống, giọng điệu không kiêu ngạo nhưng cũng không nịnh nọt nói, “Các ngươi phải trả một cái giá lớn vì những hành động của mình, là do Bắc Mạc các ngươi ra tay trước, bây giờ các ngươi thua thì đương nhiên cũng phải dựa theo quy tắc của chúng ta mà làm.”
Toàn bộ quá trình, đề tài đều bị Phương Gia Di dắt đi, nàng ăn nói rõ ràng, lại còn có lý nên mỗi một câu bọn họ đều không tìm ra sơ hở, trái lại nàng lại có thể tìm ra sơ hở từ phía đối phương, dùng lý do của bọn họ để khiến cho bọn họ phải cạn lời, không thể cãi nổi.
Vẻ mặt của các viên quan đại diện cho Bắc Mạc đến thương lượng cứ đổi màu liên tục, hiện giờ cuốn quan trường của Bắc Mạc đều biết không bao giờ được thương lượng cùng nữ viên quan của Túc Bắc, nếu thật sự không thể tránh được thì cứ ngoan ngoãn nhận thua đi.
Phải chuẩn bị cho mình một tâm lý thật cứng rắn thì mới không điên mất sao buổi thương lượng.
Phương Gia Di đã ra tay thì sẽ chỉ có một kết quả, người Bắc Mạc dù không muốn thì dưới sự rình mò như hổ rình mồi của Túc Bắc quân, bọn họ cũng chỉ có thể dựa theo những gì Đại Hoàn muốn mà làm.
“Bọn họ muốn xin một ít thời gian,” Mấy ngày sau, tiến triển mới nhất được gửi về hoàng cung, Thương Quân Lẫm được xong, nói, “Nói hiện tại vẫn chưa thể gom được nhiều đồ như vậy, chờ đầu xuân thì sẽ đưa đồ bồi thường tới.”
“Bắc Mạc chấp nhận vận mệnh nhanh vậy sao?” Thẩm Úc ngực nhiên hỏi.
“Bọn họ còn đưa ra một yêu cầu rất quá đáng,” Nói đến chuyện này, Thương Quân Lẫm thấy có hơi buồn cười, “Mong triều đình nhanh chóng triệu tập Phương Gia Di trở về kinh thành để làm việc, đừng để nàng ở lại Túc Bắc nữa.”
“Xem ra để Bắc Mạc chịu chấp nhận vận mệnh nhanh như vậy, Phương cô nương cũng đã rất nỗ lực.” Đối với sức chiến đấu của Phương Gia Di, Thẩm Úc cũng đã từng thấy qua, đối với chốn quan trường ở Bắc Mạc thì sự tồn tại của Phương Gia Di đã đủ khiến người ta nhắc tới là biến sắc.
Thương Quân Lẫm: “Không thể không thừa nhận có nàng ở đó đã tiết kiệm cho trẫm rất nhiều công sức.”
Thẩm Úc: “Người có công lớn, bệ hạ cần phải khen thưởng thật tốt.”
Thương Quân Lẫm: “Đây là đương nhiên rồi, A Úc nói xem trẫm đã bao giờ không thưởng phạt rõ ràng chưa?”
Thẩm Úc: “Trong lòng ta bệ hạ đương nhiên là vị quân vương tốt nhất.”
Chuyện ở Bắc Mạc tạm thời được gác lại, bọn họ nói hiện tại không thể lấy được nhiều đồ như vậy nên Đại Hoàn cũng không ép bọn họ đưa luôn, chẳng qua những thứ đó có thể chậm rãi gom góp nhưng cũng có những thứ có sẵn, vẫn nên lấy về tay cho thỏa đáng.
Ví dụ như dải thảo nguyên Thương Quân Lẫm đã nhớ thương từ lâu kia.
“Khoan dung về khoản thời gian đã là sự nhân từ mà bệ hạ dành cho bọn họ, mấy thứ có sẵn như thảo nguyên thì chắc bọn họ không cần khoảng thời gian kia đâu đúng không?” Ngón tay trắng nõn của Thẩm Úc chậm rãi lướt qua danh sách rồi dừng lại ở một chỗ.
Thương Quân Lẫm phủ tay lên tay y: “A Úc nói rất đúng, không phải bọn họ nói con dân mình đang chìm trong đói khát sao, chờ trẫm tiếp nhận vùng này thì sẽ giải quyết mấy vấn đề này thay cho bọn họ.”