– Trước xem bên Long Hương Nguyệt kia như thế nào đã.
Lăng Hàn quyết định chờ, dù sao hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chiến tích huy hoàng chấn nhiếp, thực lực chân chính chỉ là Tiểu Thánh, vạn nhất doạ không được người, vậy Trung Thánh liền có thể để cho hắn đẹp mặt.
Không quá hai ngày, Long Ngữ San đột nhiên chạy tới.
– Ngươi thật giết hai vị Thánh Vương?
Nàng khó mà tin nổi hỏi.
Lăng Hàn cười nói:
– Không sai, ngươi đi đâu hỏi thăm cũng có thể, không có nửa điểm khuếch đại.
Long Ngữ San nhìn chằm chằm Lăng Hàn, nhưng làm sao cũng không thể nào tin nổi, tên này làm sao xem cũng chỉ là một Hằng Hà Cảnh mà thôi, nhưng Long Hương Nguyệt há có thể ở điểm này lừa nàng? Nàng đột nhiên ra tay, tóm về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn tiện tay phản kích, sát trận trong cơ thể vận chuyển, bắn ra sức chiến đấu cấp bậc Tiểu Thánh, hơn nữa còn là cấp độ hàng đầu, dễ dàng liền cản lại đòn đánh này của Long Ngữ San.
Hắn cũng không có nhân lúc thắng truy kích, bởi vì Long Ngữ San chỉ là thăm dò thực lực của hắn mà thôi.
Long Ngữ San không khỏi khiếp sợ, trước Lăng Hàn tuyệt không có sử dụng Bảo khí gì, nhưng lực lượng bùng lên đủ để chống lại nàng. Từ điểm đó mà xem, nếu như hắn còn có lá bài tẩy gì, bạo phát một hồi, vậy tàn sát Thánh Vương thật không phải giả.
Nàng dừng một hồi nói:
– Ngươi thay ta làm một chuyện, ta liền tặng sừng rồng cho ngươi.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
– Nói một chút coi, là chuyện gì?
– Ta muốn ngươi nghĩ biện pháp, thay ta đẩy đi hôn sự với Trọng gia.
Long Ngữ San nói.
Ồ, cũng thật là có ý tứ, hắn vốn có ý phá chuyện hôn sự này, không nghĩ tới Long Ngữ San lại xem là điều kiện nói ra, chẳng khác gì là muốn tặng không hắn sừng Chân Long.
Hắn nói:
– Gả hay không, quyền lựa chọn ở ngươi, trực tiếp từ chối không phải được sao?
– Không được!
Long Ngữ San lắc đầu.
– Trọng gia có một vị Thánh Vương, nếu trực tiếp cự hôn, tất nhiên sẽ làm tức giận vị Thánh Vương này, Long gia sẽ gặp phải tai ương ngập đầu. Vì lẽ đó, chuyện này nhất định phải do ngươi tới làm!
Đây là muốn ta làm quỷ chết thay sao.
Lăng Hàn cười cợt nói:
– Nếu ngươi biết ta có thủ đoạn trấn áp Thánh Vương, tại sao không sợ ta trực tiếp ra tay cướp đoạt? Ngược lại chỉ là một cái sừng Chân Long mà thôi, ta hà tất hành hạ như thế?
– Nếu ngươi là loại người như vậy, không phải đã sớm ra tay rồi sao?
Long Ngữ San hỏi ngược lại.
– Vậy cũng không nhất định.
Lăng Hàn lắc đầu một cái.
– Muốn phát huy ra sức chiến đấu của Thánh Vương, tất nhiên phải bỏ ra cái giá khổng lồ, ngươi cảm thấy, đây là một cái sừng Chân Long có thể bù đắp sao?
Long Ngữ San cắn răng nói:
– Vậy ngươi còn muốn thêm điều kiện gì?
Lăng Hàn cười hì hì, cố ý lộ ra ánh mắt bất lương, ở thời điểm Long Ngữ San không nhịn được muốn tức giận, hắn nhún vai một cái nói:
– Được, ta đáp ứng ngươi, ngược lại ta cũng xem tên kia không hợp mắt.
Long Ngữ San sững sờ, ngươi đây là trêu chọc người sao? Nhưng nếu Lăng Hàn đáp ứng, vậy tự nhiên tốt nhất. Nàng gật gù nói:
– Ngươi lập tức cầu hôn gia tộc, ta lại đổ thêm dầu vào lửa, để ngươi cùng Trọng Bát Độ lấy võ đấu đến quyết, đến thời điểm đấy ngươi đả thương hắn, ta liền có thể lấy phương thức không đắc tội Trọng gia, từ chối lời cầu hôn của ngươi, tương tự cũng không cần để ý tới Trọng gia.
Ngươi đúng là nghĩ rất đẹp.
Lăng Hàn gãi gãi đầu, nếu như đổi thành lúc bình thường, đắc tội một cấm địa đổi lấy một cái sừng Chân Long, kia là chuyện làm ăn thiệt thòi đến mức tận cùng, nhưng ai bảo Trọng Bát Độ là hậu nhân của Khai Vân Vương chứ?