Một lúc sau ông mới đưa cuộn giấy lại cho Diệp Thành, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi.
Ông dùng mấy trăm năm mới có thể suy luận ra nửa đan phương của Thiên Tịch Đan, trong đó còn có rất nhiều sai sót, thế nhưng Diệp Thành lại chỉ dùng một năm để suy luận ra đan phương phức tạp thế này. Tuy đan phương của hắn cũng không hoàn chỉnh, nhưng so sánh hai người với nhau thì người làm chủ Đan Thành là ông đã hoàn toàn bị hắn đánh bại!
“Hậu sinh khả uý, đúng là hậu sinh khả uý!”, Đan Thần nở nụ cười cảm thán và hài lòng: “Đan Thành của ta thật sự có người thừa kế rồi”.
“Tiền bối lại chê cười con rồi”, Diệp Thành mỉm cười: “Con đang nghĩ đến phiên hội đấu giá của chợ đen U Minh ba năm một lần”.
“Con muốn đấu giá nửa viên Thiên Tịch Đan về nguyên cứu đúng không?”, Đan Thần hỏi.
“Đúng vậy”, Diệp Thành hít sâu một hơi, không phủ nhận: “Con cần một viên Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh, có Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh là con có thể suy được ra toàn bộ đan phương”.
“Vậy có lẽ con phải thất vọng rồi”, Đan Thần thở dài.
“Là… Là sao ạ?”
“Đúng là cứ ba năm chợ đen U Minh sẽ mở một cuộc đấu giá, nhưng không phải lần nào cũng đấu giá Thiên Tịch Đan, cũng không có quy luật cho mỗi lần đấu giá Thiên Tịch Đan cả, ví dụ như trước kia, hai lần đấu giá Thiên Tịch Đan cách nhau cả trăm năm”.
“Đáng chết, lại còn thế nữa”, nghe Đan Thần nói vậy, khoé miệng Diệp Thành bất giác co giật.
“Thiên Huyền Môn trước nay đều không theo lẽ thường”, Đan Thần lắc đầu bất lực: “Phiên đấu giá ở chợ đen U Minh lần sau có thể có, cũng có thể không, trước khi tin tức được công bố, không ai dám đảm bảo cả, tất cả đều là ẩn sổ”.
“Haiz!”, Diệp Thành day mạnh đầu mày: “Nếu cả trăm năm mới đấu giá Thiên Tịch Đan một lần thì con đúng là đen đủi”.
“Phải xem vận may rồi”, Đan Thần cũng rất bất đắc dĩ: “Nếu biết trước có hậu bối xuất sắc như con thì khi xưa chúng ta đã giữ một viên Thiên Tịch Đan lại để nghiên cứu, đúng là lãng phí!”