– Nha đầu, nhiều năm nay ta xem ngươi như ruột thịt của mình nhưng ngươi liên tục lừa ta, ngươi đang làm bị thương trái tim ta rất nhiều.
Nguyệt Dao khóc dập đầu, cực kỳ áy náy:
– Sư phụ!
Mục Phàm Quân nhìn hướng Hồng Trần:
– Còn ngươi nữa, Ngươi dám nói ngươi không biết việc này?
Hồng Trần chậm rãi quỳ xuống đất.
Nguyệt Dao khóc lóc vội ngước đầu lên:
– Sư phụ, không liên quan đến sư tỷ!
Mục Phàm Quân mặc kệ nàng, tiếp tục hỏi Hồng Trần:
– Mới rồi ta nói cho Nguyệt Dao thêm một cơ hội, ngươi là sư tỷ tại sao thà nhìn sư muội nói dối lừa gạt vi sư cũng không ngăn cản?
Hồng Trần câm lặng:
– …
– Lòng này đáng tru!
Giọng Mục Phàm Quân trở nên sắc nhọn:
– Ngươi nói xem ta phải trừng phạt hai ngươi thế nào?
Nguyệt Dao liên tục dập đầu:
– Sư phụ muốn trừng phạt xin hãy phạt một mình Nguyệt Dao, thật sự không liên quan đến sư tỷ, là đệ tử không cho sư tỷ nói!
Mục Phàm Quân nói:
– Hồng Trần, sư muội của ngươi đang xin tha cho ngươi, tại sao ngươi không nói chuyện?
Hồng Trần nhẹ hẫng nói:
– Đệ tử nhận phạt!
Nguyệt Dao khóc không thành tiếng:
– Sư tỷ!
Mục Phàm Quân chậm rãi nói:
– Hồng Trần, ta giao Nguyệt Dao cho ngươi từ nhỏ chăm sóc, sư muội không học tốt thì tội của ngươi cũng khó tránh. Lần này nghĩ tình sư tỷ muội tình sâu, nghĩ tình Nguyệt Dao xin tha cho ngươi nên ta cho thêm một cơ hội. Nếu Nguyệt Dao còn làm chuyện ngỗ nghịch nữa thì ta sẽ xử phạt ngươi trước, có ý kiến gì không?
– Tạ ơn sư tôn!
Hồng Trần cúi đầu lạy:
– Đệ tử không ý kiến.
Thấy sư tỷ tránh bị phạt, Nguyệt Dao mới dập đầu cảm ơn thì Mục Phàm Quân đã chỉ vào nàng:
– Ngươi! Từ hôm nay hãy đi cấm địa diện bích tư quá, khi nào thật sự hiểu chuyện thì trở ra!
Hồng Trần ngước lên, làm vậy tương đương nhốt sư muội lại, nàng ngập ngừng muốn nói. Mục Phàm Quân lạnh lùng liếc qua, Hồng Trần nuốt ngược lời vào miệng.
Nguyệt Dao cam tâm tình nguyện lĩnh phạt:
– Tuân lệnh!
Hai người lùi xuống. Mục Phàm Quân ngồi trên ngôi cao nhắm mắt im lặng.
Ai nói nàng không cần con tin? Trước kia cánh chim của Miêu Nghị chưa cứng, giữ chặt Nguyệt Dao là con tin, giờ hắn đã cứng cắn, vì phòng ngừa hắn mạnh bạo nên Mục Phàm Quân trực tiếp nhốt Nguyệt Dao lại. Nhưng Mục Phàm Quân không dùng cách quá cứng rắn, xử phạt làm Nguyệt Dao cam lòng, có phạt thế nào thì đồ đệ này vĩnh viễn là đồ đệ của nàng.
Hồng Trần cùng Nguyệt Dao từ nhỏ lớn lên là sợi xích vô hình thứ hai trói nàng, tình cảm của hai người ở đây, nếu nàng dám chạy theo Miêu Nghị thì vừa rồi Mục Phàm Quân đã nói thẳng, lúc đó sẽ phạt Hồng Trần trước.
Vân Tri Thu còn đang trên đường đi Đại Ma Thiên, khi nhận tin của Dương Khánh thì nàng rất ngạc nhiên. Đánh chiếm Vô Lượng quốc rồi Miêu Nghị tọa trấn hay nàng thì có gì khác nhau? Lúc ở Thần Lộ thì Mục Phàm Quân cứ bắt nàng làm Quân Sử, bây giờ lại dùng chiêu này. Vân Tri Thu không hiểu Mục Phàm Quân rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nhưng vẫn câu kỹ, để Vân Tri Thu tọa trấn hay Miêu Nghị làm thì không có gì khác. Của Miêu Nghị là của nàng, của nàng là của hắn. Miêu Nghị tùy thời có thể đưa hết gia sản cho Vân Tri Thu, chắc chắn hắn sẽ không để ý nàng có ngồi ở vị trí đó không.
Vân Tri Thu ngẫm nghĩ một lúc, trả lời Dương Khánh: Ai ngồi đều được, đồng ý với nàng!
Dương Khánh cất tinh linh, thở dài, cảm giác người tính không bằng trời tính. Dương Khánh nghĩ nát óc cũng không rõ Mục Phàm Quân ăn nhầm thuốc gì, kế hoạch tốt đẹp của gã bị Mục Phàm Quân khuấy đục.
Có con linh thứu bay lượn trên bầu trời, phía dưới là dãy núi nhấp nhô không dứt. Một bóng người bay lên cao, tốc độ cực nhanh đuổi theo con linh thứu. Linh thứu bay trên trời phát hiện có người đuổi theo vội vỗ cánh bay nhanh, nhưng nó không thể thoát khỏi móng vuốt ma của kẻ đó.
Một nam nhân áo tím chộp linh thứu rồi nhanh chóng từ trên trời giáng xuống, một đường cong xẹt qua bên trên dãy núi, cuối cùng đáp xuống một đỉnh núi, động tác nhẹ nhàng xinh đẹp.
Nam nhân áo tím cười đưa linh thứu tới trước mặt Miêu Nghị:
– Ngũ gia xem con này không phải ngũ gia muốn không?
Nam nhân áo tím là Tử Sử Lăng Thiên thuộc hạ của Ưng Vô Địch Nam Túc Tinh cung Tinh Túc Hải.
Vì tiện liên lạc với bên dưới nên Phục Thanh, Ưng Vô Địch đều nhờ hay đi tới đi lui mang theo tinh linh thành lập liên lạc với Tả Sử ở lại trông giữ. Lăng Thiên biết địa vị của Miêu Nghị trong đại thế giới, một đám huynh đệ đều trông chờ ăn cơm vào ngũ gia nên đối với hắn cực kỳ cung kính.