Bạch Vương phân tích.
“Chúng ta không biết tình hình của Lưu lão quái thì nên hỏi thăm xem rốt cuộc ở Yến Đô đã xảy ra chuyện gì”.
Tiết Vương nghiêm mặt đáp.
Dứt lời, lão ta gọi điện thoại.
Nhưng sau đó lại cúp máy rất nhanh, Tiết Vương nặng nề lên tiếng: “Thám tử của Vương tộc họ Tiết chúng tôi nói rằng trong lúc cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô diễn ra, không hiểu sao Dương Thanh đột nhiên mất kiểm soát, suýt thì giết chết Lưu lão quái”.
“Sau đó người của Hoàng tộc lập tức đuổi toàn bộ cao thủ dưới Thần Cảnh ra khỏi võ quán Yến Đô, tiếp đến như thế nào thì không rõ’.
Nghe Tiết Vương nói vậy, Bạch Vương và Mã Vương đều ngỡ ngàng.
“Sao… Sao lại vậy được?”
Bạch Vương không tài nào tin nổi: ‘Lưu lão quái là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cơ mà, saó lại suýt bị Dương Thanh giết được?”
Mã Vương cũng không tin: ‘Dương Thanh có mạnh cách mấy cũng không thể cũng là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong chứ?”
Tiết Vương cũng không cách nào chấp nhận được chuyện này, nhưng thám tử của Vương tộc họ Tiết đâu thể lừa dối lão ta.
“Chắc các ông cũng có thám tử chứ? Hỏi bọn họ xem tình hình thế nào”, Tiết Vương đề nghị.
Bấy giờ Bạch Vương và Mã Vương mới sực nhớ ra mình cũng có thám tử ở Yến Đô, vội vàng liên lạc.
Chẳng mấy chốc, hai người kết thúc cuộc gọi, nét mặt ai nấy đều trầm trọng, còn ẩn giấu sự sợ hãi.
Hiển nhiên họ cũng nhận được báo cáo giống Tiết Vương, Dương Thanh đã suýt giết được Lưu lão quái và cũng không ai biết được chuyện xảy ra sau đó.
“Bạch Vương, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Im lặng thật lâu, Tiết Vương mở miệng hỏi.
Bạch Vương cản chặt răng: “Tôi không tin Dương Thanh có thể giết được Lưu lão quái, tin tức chúng ta nhận được chỉ là cậu ta suýt giết thôi chứ chưa biết kết quả cuối cùng”..