– Vân Tri Thu có chuyện gì muốn bảo ngươi tới gặp bản tôn?
Dương Khánh cũng mang ngọc điệp ra, hai tay nâng lên đỉnh đầu.
Mục Phàm Quân hư không một trảo hút đĩa ngọc bay về phía mình, cũng đọc nội dung bên trong, ánh mắt mang theo ngạc nhiên.
Nội dung trên đĩa ngọc là Vân Tri Thu tự tay viết, chủ yếu là chứng minh Dương Khánh do nàng phái tới, nội dung chủ yếu trong đó nói Miêu Nghị và Tần Vi Vi ra ngoài du lịch bị Phong Bắc Trần tập kích.
Nội tâm Mục Phàm Quân khiếp sợ khó có thể hình dung, không chỉ vì Phong Bắc Trần chạy ra khỏi Vô Lượng quốc đánh lén, mà là Miêu Nghị có thực lực đánh lui Phong Bắc Trần.
Ném ngọc điệp sang một bên, Mục Phàm Quân từ trên cao nhìn xuống hỏi Dương Khánh:
– Vì sao Vân Tri Thu không tự mình đến nói rõ trước mặt ta, lại bảo ngươi tới đây?
Dương Khánh chắp tay làm rõ nói:
– Bẩm thánh tôn, Phong Bắc Trần khinh người quá đáng, quân sử tức giận đã triệu tập trăm vạn đại quân Thần Lộ xuôi nam, đồng thời triệu tập bầy yêu Tinh Túc Hải chuẩn bị xua binh đánh Vô Lượng quốc, triệt để diệt trừ thế lực Phong Bắc Trần. Vì tìm kiếm Vân Ngạo Thiên ủng hộ, quân sử đã đi Đại Ma Thiên, thời gian cấp bách nên không thể phân thân, đặc biệt bảo ty chức tới đây báo với thánh tôn.
Ánh mắt Mục Phàm Quân lập loè, nàng chải vuốt lại những tin tức mình biết, cười lạnh nói:
– Dám chơi tiền trảm hậu tấu với bản tôn, chẳng lẽ cho rằng bản tôn không làm gì được các ngươi? Ngươi thật to gan, cho rằng bản tôn không giết ngươi?
Dương Khánh vội hỏi:
– Ty chức sợ hãi, trước khi đến quân sử liên tục bàn giao, cũng không bất kính thánh tôn, chỉ mượn đội ngũ Thần Lộ đánh hạ Vô Lượng quốc, cũng nghe thánh tôn sai đâu đánh đó.
– Mượn một đội người?
Mục Phàm Quân như nghe được trò cười lớn nhất thế giới, hỏi ngược lại:
– Tấn công Vô Lượng quốc, một đội người Thần Lộ không phải then chốt, có Tinh Túc Hải xuất binh, cầu được Vân Ngạo Thiên giúp đỡ, có thể tìm Vân Ngạo Thiên mượn binh, cần gì phải mượn người của bản tôn? Chẳng qua cánh Miêu Nghị cứng rắn muốn thay thế Phong Bắc Trần rồi lại sợ người khác liên hợp, mượn người của bản tôn làm lý do, để mấy nhà khác thấy bản tôn ủng hộ các ngươi đối kháng mấy nhà khác, đây mới là sự thật đúng không? Khi các ngươi đã được như ý thì còn trông chờ vào các ngươi nghe theo lệnh của bản tôn sao?
Người ta đã nhìn thấu, Dương Khánh không trông chờ có thể giấu được Mục Phàm Quân.
Dương Khánh nói thẳng:
– Thánh Tôn anh minh! Trước khi đến đây Quân Sử có dặn dò miễn thay thế Phong Bắc Trần được, sau khi xong việc mỗi năm Vô Lượng quốc sinh ra một nửa ích lợi sẽ trình lên cho Thánh Tôn. Từ nay lực lượng của Vô Lượng quốc sẽ vô điều kiện nghe theo Thánh Tôn điều khiển, Miêu đại nhân vẫn sẽ răm rắp nghe lệnh của Thánh Tôn, tuyệt đối không làm trái. Đương nhiên vì không để mấy nhà khác kiêng kỵ nên tất cả chỉ làm trong âm thầm.
Mắt Mục Phàm Quân hấp háy, điều kiện tốt thế này có ai không động lòng? Nếu thật sự làm được như vậy tương đương thế lực của Vô Lượng quốc đã âm thầm đặt vào dưới tay nàng. Nhưng Mục Phàm Quân không tin trên đời có chuyện tốt như vậy.
Mục Phàm Quân hừ lạnh:
– Nói nghe hay hơn hát, có chuyện tốt thế sao? Ai có thể bảo đảm xong việc rồi các ngươi không đổi ý? Bản tôn dựa vào cái gì tin tưởng các ngươi?
Dương Khánh nói:
– Phu phụ An Như Ngọc có thể làm con tin trong tay Thánh Tôn.
Mục Phàm Quân cười khẩy nói:
– Buồn cười, bọn họ vốn là người của ta, làm sao tùy vào các ngươi cò kè mặc cả? Phụ mẫu của đôi tiểu thiếp bình thường có tư cách làm con tin sao?
Câu đó làm tim Dương Khánh đau nhói, nữ nhi của gã cũng làm tiểu thiếp. Nhưng bây giờ không phải lúc so đo mấy chuyện đó.
Dương Khánh chắp tay nói:
– Quân Sử Vân Tri Thu nguyện đến Thiên Ngoại Thiên làm con tin. Phu nhân của Miêu đại nhân đến làm con tin, không biết Thánh Tôn thấy thành ý này thế nào?
Mục Phàm Quân nghẹn lời, rất bất ngờ.
Đây không phải ý tưởng Dương Khánh mới nảy ra mà gã sớm có chủ mưu.
Đây không phải ý của Vân Tri Thu, nàng không biết Dương Khánh lấy nàng làm tiền cược quan trọng trong cuộc đàm phán.