Là Trương Thác đã chém đứt nửa người của cá trạng nguyên với một thanh kiếm gãy giấu trong người. Đương nhiên, anh không định nói chân tướng chuyện này cho người nào khác biết. Uy lực của thanh kiếm gãy đó hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Trương Thác.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, Trương Thác tháo gạc băng trên người mình xuống, vết thương ngoài da gần như đã lành lại rồi. Một trận chiến ác liệt đã làm quần áo của anh tơi tả hoàn toàn, chỉ có thể tìm một bộ quần áo khác ở trong ký túc xá mà mặc.
“Anh, tình huống ngày đó rốt cuộc là như thế nào vậy?” Tải app truyệnholađọc tiếp nhé!
Đường Dực đã nhịn mấy ngày, cuối cùng không thể nhịn được nữa hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Sao tất cả con vật thí nghiệm đều đồng loạt hành động điên loạn. Hơn nữa ngày đó anh cũng như thế, hai mắt đỏ tươi thật khiến tôi sợ chết được”
“Đây cũng là câu hỏi tôi muốn hỏi cậu” Trương Thác lấy chiếc áo không ai mặc rồi xỏ vào, nói: “Trước đó cậu đã nói chỗ này có một thể năng lượng luôn cung cấp toàn bộ năng lượng cho phòng thí nghiệm vận hành, vậy thể năng lượng đó có hình dáng gì?”
Đường Dực ra vẻ ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Hình dạng bao quát có lẽ là một tinh thể màu đỏ, thể năng lượng này đặt bên trong lọ chứa ở dưới tầng hầm, xung quanh đều là con vật thí nghiệm vây lấy, tôi không có xem qua từ khoảng cách gần”
“Quả nhiên” Ánh mắt Trương Thác ngưng đọng.
Trong thời gian mấy ngày dưỡng sức này, Trương Thác cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra trên cơ thể mình. Cái cảm giác này anh đã từng gặp một lần rồi, chính là cảm giác lúc trước ở trên đảo anh tự mình thử nghiệm năng lượng tinh thể lửa đã cảm nhận được.
Hiện tại nghe được Đường Dực mô tả như thế, Trương Thác khẳng định thể năng lượng kia nhất định là tinh thể lửa!
Nguồn năng lượng bên trong tinh thể lửa mang tới sự ảnh hưởng xúc cảm rất lớn.
Đường Dực quan sát biểu cảm của Trương Thác, suy đoán: “Anh, chuyện hôm đó có liên quan gì tới thể năng lượng kia sao?”
Trương Thác gật đầu: “Trước đó cậu nói, tất cả con vật thí nghiệm kia đều có hứng thú với nguồn năng lượng đó?”
“Đúng” Đường Dực đáp: “Không chỉ có hứng thú, tôi còn thấy ánh mắt của những con vật thí nghiệm đó lúc nhìn vào thể năng lượng kia vô cùng thèm thuồng, loại thèm thuồng như muốn nuốt chửng. Tụi nó muốn ăn sạch sẽ nguồn năng lượng đó, nhưng mà không hiểu vì sao lại không con nào dám động thủ trước.”
“Dĩ nhiên tụi nó không dám ra tay rồi” Trương Thác hừ lạnh: “Bên trong khối năng lượng đó tàng trữ một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, nếu như bộc phát ra, không phải nói điêu nhé, sẽ tương đương với mấy cái nhà máy năng lượng nguyên tử phát nổ cùng một lúc. Bây giờ mà nuốt chửng thì chính là tự tìm đường chết, tụi nó đang đợi đến lúc thể năng lượng đó tiêu hao đi nhiều thêm nữa”