– Sợ? Sợ cứ việc nói thẳng, đến, quỳ xuống kêu tiếng gia gia, ta có thể cân nhắc tha mạng chó của ngươi.
– Mạng chó muội muội ngươi, xem Thiên Tàn Thối của bản tọa!
Vèo, một bóng đen xẹt qua, quả nhiên, một cái chân đạp về phía Lăng Hàn.
Là Đại Hắc Cẩu!
Lăng Hàn tiện tay vung lên, Đại Hắc Cẩu nhất thời biến mất, hắn thong dong lui về sau một bước, xoạt, Đại Hắc Cẩu tái hiện, tự nhiên là đạp hết rồi, oành, rơi xuống đất, vung lên một mảnh tro bụi.
– Ồ, tiểu tử thúi, ngươi lại học pháp thuật kỳ kỳ quái quái gì?
Đại Hắc Cẩu dùng chân sau gãi gãi cái cổ.
– Cút, ngươi không nên tự mình chuốc lấy cực khổ là được.
Lăng Hàn cười nói.
Một bên khác, Hồ Đông Bình tức giận đến gần chết, một người một chó này xem thường hắn cỡ nào, lại ở ngay trước mặt hắn tán gẫu?
– Chết!
Hắn mở tay phải ra, đồng thời trấn áp về phía Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu.
– Ồ, làm sao ngay cả bản tọa cũng đánh?
Đại Hắc Cẩu nhanh chân bỏ chạy.
– Người này quá đáng ghét, tiểu Hàn tử, đánh cho cẩu gia, đánh tới lão già này phục mới thôi!
Tốc độ của nó thực nhanh đến quá mức, có thể đúng lúc chạy ra phạm vi công kích của Thánh Nhân, sau đó đứng thẳng người lên, vỗ vỗ quần lót sắt:
– Không phục liền đến cắn cẩu gia a? Có thể cắn được, cẩu gia liền đưa tuyệt thế bảo khố này cho ngươi!
Tất cả mọi người không nói gì, con Đại Hắc Cẩu này vẫn hèn hạ trước sau như một, nhưng bọn họ không có rảnh rỗi phân tâm, Trung Thánh đánh xuống một đòn, đã ấn tới đỉnh đầu của Lăng Hàn.
– Tiểu Tháp!
Lăng Hàn ở trong lòng khẽ gọi, vù, tu vi của hắn nhất thời tăng vụt, lập tức vọt tới Sáng Thế Cảnh đại viên mãn đỉnh cao.
Hắn cũng một tát vỗ ra, phản công Hồ Đông Bình.
– Không được!
Hồ Lạc đột nhiên đứng lên, xèo, thân hình thoát ra, giết về phía Lăng Hàn. Thời khắc này, hắn toàn lực ứng phó, trên người có từng đạo từng đạo ánh sáng dật động, hóa thành đại đạo phù văn sắc thái sặc sỡ.
Oành!
Đáng tiếc, chậm, Lăng Hàn một chưởng ấn xuống, không có chút hồi hộp nào, Hồ Đông Bình bị chấn thành bọt máu, ngay cả một chút xíu xương hoàn chỉnh cũng không có cách nào tìm được.
– A, thằng nhãi ranh!
Hồ Lạc ngửa mặt lên trời gào thét, tóc trắng phơ phần phật bay múa, sát ý hóa thành thực chất, cuồn cuộn mà động.
Những người khác trợn mắt ngoác mồm.
Hắn con mẹ nó, lại giết Thánh!
Ngươi nha, hiện tại thành người chuyên nghiệp giết Thánh sao?
Nhưng bọn họ lại không biết, Lăng Hàn ở Ma giới càng ác hơn, một hơi giết hơn trăm tên Ma Chủ, vậy mới gọi hung tàn.
Thiên địa cùng đau buồn, mưa máu dồn dập, đang vì một tên Thánh Nhân chết đi mà thay đổi sắc mặt.
– Giết được, giết tuyệt vời, giết đến đỉnh cao a!
Đại Hắc Cẩu ở phía xa uốn éo cái mông, quần lót sắt phản xạ ánh mặt trời, hèn hạ đến không từ ngữ hình dung.
Hồ Lạc mặt đầy sát khí, nhìn Đại Hắc Cẩu đột nhiên nhấn tới chỉ tay, một vệt sáng đánh qua, nhanh đến không cách nào hình dung.
Lăng Hàn tiện tay nhấn một cái, Đại Hắc Cẩu lập tức biến mất, khi chùm sáng kia xẹt qua có tới một tức, mới thấy Đại Hắc Cẩu đột ngột xuất hiện tại chỗ, dáng dấp mờ mịt.
– Thằng nhãi ranh, ngươi dám ngăn trở lão phu?
Hồ Lạc hét lớn một tiếng, đập về phía Lăng Hàn.
– Tại sao không dám, ngươi là thứ gì?
Lăng Hàn ra tay, nghênh tiếp về phía Hồ Lạc, oành, hai người đấu đối diện một đòn, lực lượng đáng sợ xé rách không gian, xuất hiện từng đạo từng đạo kẽ nứt.
Chặn lại rồi!
Tất cả mọi người khó mà tin nổi, trước Lăng Hàn siêu thần, kia là vận chuyển một giọt Thánh Vương tinh huyết, nhưng hiện đang đối mặt một vị Thánh Vương chân chính cũng có thể vô địch, cái này làm sao có thể chứ?