“Được! Có khí chất của ta lúc trẻ! Không hổ là người của Lôi môn!” Lôi Vân Hạc cười dài một tiếng, xoa đầu con hạc vàng. “A Ly, ngươi đi trước đi, lát nữa ta gọi ngươi.” Sau khi nói xong tung người nhảy một cái, vượt qua bức tường hạ xuống trong sân.
“Nghĩ lại thì trong kia đại gia trường và Mộ Vũ Mặc đối đầu với các đại nhân vật, lại nhìn sang đám nhóc con trước mặt.” Tạ Thất Đao mỉm cười tự giễu: “Đúng là chán quá.”
“Giờ có thể là nhóc con, nhưng tương lai thì chưa chắc.” Tô Mộ Vũ vung kiếm: “Đã lâu quá rồi, tốc chiến tốc thắng.”
Lôi Vân Hạc kia tung người nhảy vào trong gian nhà, đầu tiên thấy đại gia trường Ám Hà đeo mặt nạ, không khỏi kinh ngạc: “Quái vật này cũng xuống núi? “ Lại nhìn những người phía sau, trong lòng càng kinh hãi: “Đường Huyền, Đường Hoàng, Đường Thất Sát, còn có… Đường lão thái gia? Lão già nhà ngươi đúng là chán ngắt, từ đời ông nội ta đã bắt đầu làm khó dễ Lôi gia bảo. Đã dây dưa tới mức khiến Lôi môn chúng ta chết mất hai đời rồi, còn không chịu mồ yên mả đẹp đi à?”
“To gan!” Đường Huyền gầm lên.
“To gan cái quái gì! Chỉ bản lĩnh đó của ngươi mà dám hô to gọi nhỏ trước mặt ta à?” Lôi Vân Hạc trừng mắt với hắn: “Có xách giày cho ta cũng không xứng.”
“Vân Hạc.” Lôi Oanh gọi hắn.
Lôi Vân Hạc quay đầu lại, nhìn Lôi Oanh và Lôi Thiên Hổ, ánh mắt vốn bễ nghễ đột nhiên trở nên hiền lành: “Oanh ca! Thiên Hổ! Lâu rồi không gặp.”
“Mấy năm qua, Thiên Hổ luôn phái người đi tìm ngươi.” Lôi Oanh nói.
“Ta biết, thật ra cũng có vài lần đã tìm tới Tuyết Nguyệt thành, ta đều bảo Tư Không Trường Phong giúp ta né tránh.” Lôi Vân Hạc thấy vẻ mặt Lôi Thiên Hổ không đúng, vội vàng hỏi: “Thiên Hổ bị thương à?”
“Hạc ca!” Lôi Thiên Hổ đột nhiên giơ tay ôm lấy Lôi Vân Hạc, nước mắt tuôn rơi.
“Đã cả đống tuổi rồi, có phải trẻ con như ngày xưa nữa đâu, cứ luyện công không tốt là lại ôm ta khóc.” Lôi Vân Hạc cười một tiếng, đặt tay lên bả vai hắn, kiểm tra chân khí của Thiên Hổ. Kết quả khiến cho hắn biến sắc: “Hàn độc kia xâm nhập sâu như vậy rồi?”
“Mấy năm nay vẫn dùng thuốc chống đỡ, vừa rồi Thiên Hổ đã vận Ngũ Lôi Thiên Cương quyền tầng thứ chín, lại trúng Diêm Ma chưởng. E là…” Lôi Oanh ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
Lôi Thiên Hổ nhìn sang cười nói: “Ba huynh đệ chúng ta có thể gặp nhau là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời ta. Giờ tâm nguyện đã hoàn thành, Thiên Hổ không có gì tiếc nuối.”
“Chỉ là Diêm Ma chưởng! Ta và Oanh ca hợp lực, còn sợ không cứu nổi ngươi?” Lôi Vân Hạc vội vàng la lên.
“Không còn kịp nữa rồi. Huống chi bây giờ đâu có thời gian dừng lại chữa thương.” Lôi Thiên Hổ đi tới, nhìn về phía đại gia trường Ám Hà và đám người Đường môn.
Đường lão thái gia vẫn hút thuốc, không lên tiếng.
Đại gia trường Ám Hà ánh mắt lạnh lùng, đối mặt với Lôi Thiên Hổ.
“Tổng quản Lôi môn, Lôi Thiên Ngân nghe lệnh!” Lôi Thiên Hổ quát lớn.
“Có Thiên Ngân!’ Lôi Thiên Ngân lau nước mắt, quỳ sụp xuống đất.
“Môn chủ đời thứ mười chín của Lôi môn, Lôi Thiên Hổ, hôm nay vì bảo vệ Lôi gia bảo mà chết trận! Chức môn chủ truyền cho sư huynh Lôi Oanh! Đợi sau khi đuổi được kẻ địch, vào từ đường Lôi môn, làm lễ tam hưởng lục chấn, trở thành môn chủ đời thứ hai mươi!” Lôi Thiên Hổ quát lớn.
“Thiên Ngân tuân lệnh!” Lôi Thiên Ngân cao giọng đáp.
“Chết.” Đại gia trường nhẹ nhàng phun ra chữ này.
Chỉ trong chớp mắt, vài chục chỗ trên người Lôi Thiên Hổ nổ tan, máu đen bắn ra khắp nơi. Hắn vẫn đứng thẳng không ngã, cứ như không cảm nhận được những đau đớn này, cuối cùng từ từ nhắm mắt lại.
Lôi Thiên Hổ và Lôi Oanh biết không thể làm gì, đứng phía sau im lặng không nói một lời.
Hai người bọn họ dành cả đời theo đuổi sở thích của bản thân, một người vi phạm tổ huấn của luyện kiếm, thậm chí gần đạt tới cảnh giới Kiếm Tiên. Một người tái hiện Cửu Thiên Dẫn Lôi thuật của Lôi môn, quấy nhiễu núi Thanh Thành tới mức chó gà không yên, bộc lộ hết khí khái thiếu niên. Giờ đã hơn mười năm trôi qua, hai người bọn họ một vẫn cầm kiếm, một vẫn nói năng ngông cuồng, cứ như thiếu niên chưa bao giờ già đi.
Còn Lôi Thiên Hổ, hắn lại khác. Mười mấy năm trước hắn ở trong Lôi môn luyện võ từng quyền từng cước một, khi các ca ca đều rời nhà, chỉ có mình hắn ở lại, che chở cho toàn bộ Lôi gia bảo. Sau đó hắn trở thành môn chủ, nhưng khi giang hồ nhắc tới Lôi môn, mọi người đều không nghĩ tới hắn. Bởi vì hắn không đủ đặc biệt, không đủ khiến người ta kinh ngạc, thậm chí rất ít khi qua lại trên giang hồ. Ngay cả võ công cũng là thứ không dễ nhìn nhất trong lưỡng chỉ tam quyền của Lôi môn.
Cuối cùng, hắn chết. Dùng thân phận môn chủ đời thứ mười chín của Lôi môn mà chết.
Nếu nói Lôi Oanh và Lôi Vân Hạc là thiếu niên chưa bao giờ lớn, cả đời theo đuổi mộng giang hồ của bản thân. Như vậy Lôi Thiên Hổ là anh hùng lòng son chưa bao giờ đổi, bao năm qua vẫn luôn bảo vệ Lôi môn. Khi mọi người đều rời nhả, một mình hắn ở lại, bảo vệ nhà của mình.
“Ba huynh đệ chúng ta có thể gặp nhau là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời ta.” Trước khi chết, hắn nói với hai huynh đệ của mình như vậy.
Lôi Vân Hạc bỗng ngửa đầu, giơ tay trái của mình lên trời.
Mây đen giăng khắp trời, sấm chớp cuồn cuộn.
“Lên!” Lôi Vân Hạc quát lớn một tiếng, tiếng quát đầy đau thương!
Một tiếng sấm nổ trời, đinh tai nhức óc, khiến cát bay đá chạy!