Hiếm khi tới hộp đêm, tóm lại cũng không thể tay không mà về, thế nào cũng phải nếm một ngụm rượu ở đây. Vì thế, cô đi vào quầy bar, tùy tay chọn một ly rượu ngon đứng đầu trong tiệm.
Hương rượu xông vào mũi, rượu của thời đại thiên hà ngược lại không khó ăn như viên dinh dưỡng của bọn họ.
Thưởng thức ly rượu trong tay, ánh mắt cô như có như không đảo qua lối đi tới phòng bao đó, cũng không biết qua bao lâu, ly rượu trong tay đã uống cạn, ngay khi cô muốn gọi ly nữa, bên tai lại truyền đến một tiếng kinh hô thật nhỏ.
Trong hộp đêm ồn ào, tiếng kinh hô cực nhỏ này rất nhanh đã bị các loại âm thanh át đi, vốn Đường Khanh cũng không để trong lòng, cho đến khi hệ thống nhắc nhở, “Khanh Khanh, khí tức của đại Boss quân đoàn Bóng Tối đã cách xa.”
“Cái gì?” Khó khăn mới tới đây để bắt người được, kết quả đối phương lại đi rồi, cô còn uống rượu cái gì chứ!
Ngay trong nháy mắt cô đứng lên kia, trước mắt lại xuất hiện thêm một người.
“Tần Thiếu phu nhân.”
Đường Khanh hơi nhíu mày, cô vốn không quen anh chàng có thể xem như dễ coi trước mắt này.
“Anh là?”
“Tại hạ Lâm Nhược Vũ.”
Lâm Nhược Vũ chính là con trai của người đứng thứ hai trong quân đoàn – Lâm Khải Uyên, dáng vẻ hắn ta tuy đẹp, nhưng vì diện mạo thiên về nét thiên âm nhu nên lại khiến người ta không thích nổi, hơn nữa cảm xúc không chút che giấu lúc này trong mắt hắn ta càng khiến ấn tượng của người ta tệ đến cực hạn.
“Lâm tiên sinh.” Đường Khanh lịch sự gật đầu, vị này trong thế giới ban đầu chính là một gia hỏa mua nước tương* (nhân vật hoàn toàn không quan trọng), cô quả thật không có hứng thú dây dưa nhiều với hắn.
Nhưng cô muốn chạy, Lâm Nhược Vũ lại nhất định không chịu thả cô rời đi.
“Sao Tần Thiếu phu nhân lại một mình ở đây uống rượu giải sầu thế? Tần Thượng tướng đâu?”
“Liên quan gì tới anh?” Đường Khanh vừa định phủi tay rời đi, trong đầu lại hiện ra một mưu kế nhỏ. Lâm Khải Uyên luôn cực kỳ chiều chuộng đứa con trai trưởng này, tuy đây là một kẻ vô tích sự, chẳng qua hắn lại biết không ít những chuyện xấu xa của Lâm gia.
“Ôi, chuyện của mỹ nhân chính là chuyện của tôi, sao có thể nói không liên quan tới tôi chứ.” Lâm Nhược Vũ trước nay tự phụ, ban đầu hắn ta còn cảm thấy Tần Thời cưới một người vợ như vậy quả thực chính là trò cười, đến tận khi hắn ta thấy điệu múa của cô trên trên mạng thiên hà động lòng người như vậy, tuyệt mỹ như vậy, từ đó hắn ta liền nhớ mãi không quên về cô.
Lâm Nhược Vũ nhớ thương người đẹp đã lâu, nhìn dáng vẻ cô hốc mắt ửng đỏ nhưng vẫn quật cường, mặc dù cô không nói gì, cũng lập tức tưởng tượng ra các loại đối xử không tốt của Tần Thời đối với cô, tức khắc tâm sinh tức giận, mỹ nhân chính là để sủng ái!
“Ở đây nhiều người, chi bằng tôi mời cô vào phòng bao uống vài chén?”
Đường Khanh vốn muốn moi ra vài tin hữu dựng từ trong miệng hắn, nghe được lời này cũng liền thuận nước đẩy thuyền gật đầu đồng ý.
Trong phòng bao, Lâm Nhược Vũ vì muốn có được nụ cười của mỹ nhân mà có thể nói là hao hết tâm tư, đầu tiên là ra sức khoe tài uống rượu, đến cuối cùng thậm chí còn bắt chước tiếng chó sủa, đương nhiên, giữa chừng còn tự mình tiết lộ không ít tin tức, ví dụ như việc ghép đôi Smart và Tần Thời cũng chính là do Lâm gia bọn họ thúc đẩy.
“Khê Khê, tôi nói với em này, em gái tôi vẫn luôn khen tôi học tiếng chó kêu rất giống, tôi kêu cho em nghe nha.”
Nhìn người nào đó vươn cổ lên kêu, thậm chí còn học tư thế chó đi đường, Đường Khanh xem mà trợn mắt há hốc miệng, ngay cả hệ thống cũng không nhịn được cảm khái: “Mị lực của mỹ nhân nha, ngươi nhìn xem, ngươi còn chưa nói gì, hắn đã sắp dốc sạch cả vốn liếng.”
“Cái gì gọi là bùn nhão không trát được tường, ta cũng coi như được mở mang tầm mắt. Ngươi nói xem Lâm Khải Uyên bỏ qua không cần cô con gái lợi hại như nữ chính, lại dù thế nào cũng muốn thứ phế vật như vậy, sao phải thế đây.”
Hệ thống buông tay, “Quỷ mới biết.”
Những gì nên biết cũng đều biết cả rôi, cô cũng không cần thiết ở lại đây nữa. Ngay khi cô đứng lên chuẩn bị chạy lấy người, lại thấy cửa phòng bao đột nhiên bị người mở ra.
Lâm Nhược Vũ vẫn đang quỳ trên đất bắt chước tiếng chó, chợt thấy cửa mở ra, nhất thời cũng quên cả việc đứng lên từ trên đất.
Vì thế, Tần Thời liền thấy một người đàn ông quỳ gối trước mặt bà xã mình, hơn nữa trước khi mở cửa còn nghe được tiếng chó kêu, tức khắc mặt đen kịt lại.
Thấy thế, trong lòng Đường Khanh vang lên tiếng lộp bộp, vừa định giải thích, lại nghe hệ thống nói: “Hỏng rồi.”
Có thể khiến hệ thống nói hỏng rồi, không cần đoán cũng biết tất nhiên là giá trị hắc hóa tăng lên.
Giá trị hắc hóa tăng lên cũng không phải chuyện gì tốt, sợ đối phương bùng nổ, cô buột miệng thốt ra: “Tần Thời, anh nghe tôi giải thích.”
Tần Thời nhìn chằm chằm cô, hé mở môi mỏng, vẻ mặt đạm mạc, “Giải thích cái gì?”
Rõ ràng chỉ là giọng nói không nóng không lạnh, nhưng hệ thống lại có dự cảm không may mắn.
