Vừa nói xong thì đã có tiếng mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, nàng thấy hai hầu gái đang dìu Đường Lược vào trong. Thu nhi giật mình chạy lại hỏi.
– ” chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì với lão gia vậy?”
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Thu nhi, hai hầu gái khẽ cười nói.
– ” phu nhân, xin hãy yên tâm. Lão gia không sao hết, chỉ là xỉn ngoắc cần câu rồi. Chúng nô tỳ phải dìu ngài vào đây, xin phu nhân yên tâm”
Thu nhi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mà hai hầu gái cũng đã dìu Đường Lược lên giường. Khi Đường Lược đã nằm ngủ yên, hai hầu gái đứng dậy cúi đầu thi lễ rồi bước ra ngoài, để lại đôi tân lang tân nương ở lại. Thu nhi đợi hầu gái đi khỏi liền bước ra đóng cửa lại, sau đó lại gần và ngồi xuống giường. Nàng khẽ nhìn vào người đàn ông 60 tuổi đang nằm trên giường này, khẽ thở dài nói.
– ” tuổi đã cao rồi, còn uống nhiều rượu thế này…”
Nói đến đây thì lại thở dài cái nữa. Người đàn ông này không nghe lời nàng nói bởi ông ta đã ngủ say. Thu nhi lặng lẽ đi ra bàn, từ từ ngồi xuống ghế, khuôn mặt thoáng buồn. Đêm động phòng lại diễn ra theo cách này sao? Rồi rượu giao bôi của nàng đâu, đêm ân ái đầu tiên của nàng đâu? Xem ra sẽ không có, một đêm nhạt nhẽo. Thu nhi khẽ mỉm cười, nàng cũng không thể trách chồng được. Người đàn ông ấy là đại nhân vật quan trọng bậc nhất của đất này, phải tiếp đãi những vị khách quan trọng là điều hiển nhiên. Người làm ăn lớn phải khác người thường chứ? Nàng nhẹ nhàng rót cho mình một ly rượu, xem ra tự uống một ly vẫn hay hơn là ngồi không. Nàng khẽ nhấp một chút, thứ rượu mà nàng nghe nói là hảo hạng bậc nhất, được tuyển chọn cho riêng nàng. Thu nhi khẽ nhăn mặt, nàng lỡ húp hơi nhiều rượu . Rượu vào đắng môi, bởi nàng đâu có biết uống rượu. Thu nhi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, gió bên ngoài thổi theo một chiếc lá bay ngang qua, bất chợt nàng cảm thấy lạnh. Nhẹ nhàng những bước chân mềm mại ra cửa sổ, ngoái đầu nhìn lên bầu trời trong đêm. Ánh trăng sáng chiếu sáng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng tiên trong bộ áo cưới, Thu nhi lãm nguyệt nào có biết nguyệt cũng đang lãm thu. Khẽ tựa lưng vào thành cửa sổ, mái tóc vàng như lá mùa thu suôn dài xuống eo, khuôn mặt mỹ nữ nhìn lên ánh trăng sau bóng cây. Trong khoảng khắc tiên cảnh ấy, một đám mây từ đâu tới che mất trăng. Là đám mây che mất trăng, hay là trăng vì thấy vẻ đẹp của Thu nhi mà xấu hổ, thẹn mình không bằng mà núp sau đám mây kia. Thu lãm nguyệt, nguyệt thẹn nguyệt trốn thu.