“Nhanh nhanh ra chuẩn bị!” Thái Bình vội vàng hạ lệnh.
Bà đỡ ôm đứa nhỏ chưa rửa sạch ra, Trương Tắc châm cứu cho Mai thị xong, đảm bảo Mai thị nhất thời không có việc gì, liền rời khỏi mật thất, đóng chặt cửa mật thất, về đến bên cạnh Thái Bình, làm bộ châm cứu cho Thái Bình.
“Tham kiến mẫu hoàng!” Thanh âm của Võ Du Kỵ vang lên ở ngoài phòng.
Thái Bình nắm chặt gối đầu, thoáng chốc kêu thảm ra tiếng, một tiếng lại một tiếng, dường như muốn kêu đến mức khàn giọng.
Thanh âm kia Xuân Hạ nghe thấy da đầu cũng tê dại, nghĩ thầm điện hạ diễn cũng quá giống. Nàng không dám do dự, bưng một chậu chậu nước pha “máu” đi ra ngoài, vừa đi, vừa gấp gáp la lên, “Mau! Lại mang nước ấm đến!” Nàng đưa chậu nước cho cung tì ở ngoài cửa, tiếp nhận một chậu nước ấm sạch sẽ, nhanh chóng đi vòng về trong điện.
“Có phò mã như ngươi sao?!” Võ Hoàng nghe được đau lòng muốn chết, trút hết tất cả phẫn nộ lên người Võ Du Kỵ, làm Võ Du Kỵ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất dập đầu.
“Thái Bình kiêu căng, cả ngươi cũng không biết đúng mực sao?! Đã là người sắp sinh, còn chạy tới nơi này hồ nháo!” Võ Hoàng càng nói càng vội, liền chuẩn bị đi vào bên trong nhà chính.
Uyển Nhi cùng Bùi thị vội vàng ôm cánh tay Võ Hoàng, Uyển Nhi khuyên nhủ: “Bên trong đã có bà đỡ cùng đại phu, điện hạ là cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định không có việc gì.”
“Trẫm đã nói, muốn bồi Thái Bình bình an sinh hạ đứa nhỏ này, trẫm cần phải đi vào bồi nàng!” Võ Hoàng phản bác lại lời khuyên của Uyển Nhi cùng Bùi thị.
Võ Du Kỵ khẩn trương, nhớ tới Thái Bình đã dặn dò, cứng nhắc nói: “Mẫu hoàng…… không…… không thể! Trong phòng sinh có mùi máu tươi rất nặng, sợ va chạm……”
“Câm mồm! Bên trong chính là nữ nhi của trẫm! Là nữ nhi duy nhất của trẫm! Trẫm cần phải đi vào bồi nàng!” Võ Hoàng hiện giờ có nơi nào còn tức giận nổi, một lòng đều bị tiếng kêu thảm của Thái Bình làm cho rối loạn, “Thái Bình đừng sợ, a nương tới bồi con.”
Việc Võ Hoàng muốn làm, khẳng định không ai ngăn cản được.
Thái Bình đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, một bên kêu thảm, một bên đưa ánh mắt cho bà đỡ.
Bà đỡ vội vàng vỗ hai cái vào chân đứa nhỏ, đứa nhỏ há mồm liền phun ra một ngụm máu dơ, tức khắc oa oa kêu khóc.
Lúc đó, Võ Hoàng vừa lúc đẩy cửa phòng ra, nghe thấy thanh âm của đứa bé, nàng thế nhưng còn kích động hơn cả Võ Du Kỵ.
“Trẫm có hoàng tôn!”
Bà đỡ nhanh nhẹn bọc đứa nhỏ kỹ lưỡng, quỳ rạp xuống bên người Võ Hoàng, chúc mừng: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng điện hạ, mừng cho thiên kim.”
“Thiên kim……” Ý cười của Võ Hoàng hơi thu lại, sau đó lại than nhẹ một tiếng, dù sao Thái Bình còn trẻ, có một tiểu quận chúa trước cũng tốt.
Võ Hoàng ôm đứa nhỏ vào trong lòng, chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, ôn nhu an ủi Thái Bình, “Nghỉ ngơi cho tốt, có a nương ở đây, sẽ ổn thôi.”
“A nương……” Thái Bình ra vẻ suy yếu, khàn khàn khẽ gọi.
Võ Hoàng càng nhìn càng thấy thích đứa bé này, nhịn không được để sát vào Thái Bình, “Nhìn đứa trẻ đầu tiên của con một cái đi.”
“Sao nhăn dúm dó……” Thái Bình nhíu mày.
Võ Hoàng cười to: “Khi con còn nhỏ cũng như vậy, trưởng thành, sẽ đẹp.”
Đúng lúc này, không biết Uyển Nhi bị làm sao, đột nhiên đá ngã lăn chậu nước hoà máu trên mặt đất, máu loãng trong chậu nước lan đầy đất. Uyển Nhi gấp giọng nói: “Thần nhất thời lỗ mãng, xin bệ hạ thứ tội!”
“Không dọa hoàng tôn của trẫm là được rồi.” Võ Hoàng ôm hoàng tôn cơ hồ yêu thích không muốn buông tay, nhìn về phía Võ Du Kỵ, “Phò mã cùng công chúa đã nghĩ tên cho đứa nhỏ chưa?”
Võ Du Kỵ cung kính nhất bái, “Có.”
Võ Hoàng cười hỏi: “Nói nghe một chút.”
“Nếu là nữ nhi, liền gọi Trường An.” Võ Du Kỵ nói.
Võ Hoàng thích cái tên này, “Trường An rất hay.” Dư quang thoáng nhìn thấy Trương Tắc ở một bên đang cau mày, Võ Hoàng thầm cảm thấy không ổn, “Trương Tắc, làm sao vậy?”
“Điện hạ sợ là có…… tình trạng rong huyết!” Trương Tắc run giọng mở miệng, “Xin bệ hạ di giá, để hạ quan cứu trị cho điện hạ!”
Trên mặt Võ Hoàng nơi nào còn nửa điểm ý cười, “Trị! Trị không hết cho Thái Bình, trẫm lấy đầu của ngươi!” Nói xong, nàng đưa đứa nhỏ cho bà đỡ, “Mau gọi bà vú tới, đút sữa cho tiểu quận chúa trước.”
“Vâng.” Bà đỡ ôm đứa nhỏ lui ra ngoài.
“Thần xin lưu lại, chiếu cố công chúa!” Uyển Nhi quỳ xuống đất thỉnh chỉ.
Võ Hoàng nhìn thoáng qua Võ Du Kỵ, theo lệ, hắn xác thật không thể lưu lại phòng sinh chiếu cố Thái Bình, để Uyển Nhi lưu lại cũng tốt, “Chuẩn tấu!”
Trương Tắc thuận thế tiếp lời: “Thỉnh cầu Thượng Quan đại nhân lau người cho điện hạ, hạ quan châm cứu cho điện hạ trước!” Nói xong, hắn nhìn về phía Xuân Hạ, “Lại đi chuẩn bị chút nước ấm mang tới đây!”
Võ Hoàng rời khỏi nhà chính, vô cùng thấp thỏm, nhìn Xuân Hạ mang một chậu nước sạch đi vào, lại mang một chậu máu loãng ra, cả trái tim nàng đã hoàn toàn rối loạn.
Gió tuyết gian ngoài càng lớn, Võ Du Kỵ khẩn trương cúi đầu đi qua đi lại, công chúa đột nhiên diễn thêm một màn phía sau, hắn cũng không biết nên giúp công chúa giải vây như thế nào, nên làm thế nào cho phải đây?
Trong nhà chính, Trương Tắc thở phào một hơi, lấy một viên thuốc cuối cùng ra, đưa cho công chúa, “Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng này.”
“Rốt cuộc cũng chỉ có một con đường có thể đi.” Thái Bình quyết đoán nuốt vào, cảm giác bụng nhỏ trướng đau, thoáng chốc thật sự đã xuất huyết.
Uyển Nhi kinh sợ hỏi: “Đây là thuốc gì?!”
“Uyển Nhi, đừng sợ.” Thái Bình nắm tay Uyển Nhi, nhịn đau nói, “Một bước này, ta cần phải đi, một khi thành công, mẫu hoàng liền sẽ không nhìn chằm chằm vào bụng ta nữa.”
Hốc mắt Uyển Nhi đã đỏ lên, “Điện hạ lại không yêu quý thân thể chính mình!” Nàng từ trước đến nay thông tuệ, thực mau đã hiểu ra thuốc này rốt cuộc có công hiệu gì.
Nàng làm sao đành lòng nhìn điện hạ giày xéo thân thể chính mình đến thế, lúc này đau lòng như thể bị người ta dùng sắt nóng áp vào.
“Mới vừa rồi…… cảm ơn nàng……” Thái Bình thật sự cực kỳ đau đớn, thanh âm đều đang run lên.
Lệ quang lập loè trong mắt Uyển Nhi, nàng biết Thái Bình nói đến chuyện nàng đá ngã chậu nước. Chỉ vì Uyển Nhi tinh mắt, nhìn thấy trên mặt đất có lưu lại dấu chân lấm máu của Trương Tắc, sợ bị Bùi thị hoặc là Võ Hoàng phát giác, nàng mới ra vẻ vụng về, đá ngã chậu máu loãng, hoàn toàn che giấu dấu chân lấm máu.
“Đã đến lúc này! Điện hạ có thể để ý đến chính mình một chút hay không!” Uyển Nhi vừa giận vừa đau lòng, cầm lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán Thái Bình, nhìn về phía Trương Tắc, “Khiến cho điện hạ đau như vậy sao?!”
Trương Tắc áy náy nói: “Dược hiệu phát tác, suốt nửa canh giờ, nếu không, tất nhiên không thể gạt được thái y sau này do Võ Hoàng phái tới.”
“Điện hạ……” Uyển Nhi nỉ non gọi một tiếng.
Thái Bình mỉm cười nhìn nàng, “Nửa canh giờ…… Có nàng bồi ta…… Ta có thể chịu được……” Vừa nói, nụ cười của nàng đậm hơn, “Là nữ nhi thật tốt…… Ta thích…… Trường An……”
Uyển Nhi sao lại không biết suy nghĩ của Thái Bình, đời trước nàng ấy thích Vạn Tuyền như vậy, đời này có được Trường An, cũng coi như là một loại an ủi khác.
Điện hạ ngốc.
Uyển Nhi cố nén nước mắt, nắm chặt tay nàng, giờ này khắc này, nàng chỉ mong điện hạ của nàng có thể bình an trôi chảy vượt qua cửa ải này.
Chú giải
Đô hộ phủ: cơ quan quản lý các khu vực biên giới, ngày trước Việt Nam cũng bị gọi là An Nam đô hộ phủ.
Cát nhân ắt có thiên tướng: người tốt sẽ được trời giúp.
Di giá: rời đi (cách nói tôn kính dành cho vua)