Cuối cùng thì cậu nhóc vừa ngẩng cao đầu cũng dần dần ủ rũ yên vị, Ngô Sở Úy lại hưng phấn lên rất nhiều, đoạt lấy bóng trên tay Uông Trẫm, ném một cái ở cự ly xa rất đẹp, bóng rổ vững vàng rơi vào giỏ, lúc rơi xuống đất đắc ý huýt sáo.
Sau đó, cạch một cái.
Ngô Sở Úy vừa vận động quá mạnh, trứng rung bị rơi ra ngoài.
Chờ cậu hiểu được chuyện gì xảy ra thì trứng rung đã từ ống quần thật sự rơi xuống mặt đất, hơn nữa lại vù vù kêu. Nhét vào tiểu cúc cả ngày không thấy âm thanh nào kêu, đúng lúc rơi ra thì vù vù kêu chói tai, tiếng động cũng đủ làm cho Ngô Sở Úy mặt nóng ran như sắp bị nướng chín.
Uông Trẫm ánh mắt tự nhiên nhìn một cái vật thể trên mặt đất. “Kia là cái gì?” Cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy thấy Uông Trẫm đang đi đến,thấy nguy cấp, trực tiếp đạp một đạp cho bẹp dí.
“Không có gì, hình như một con sâu già, bay bám vào chân tôi.”
Uông Trẫm hạ thấp giọng nói, “Một con thật lớn.”
” Đó là. . . . anh một thời gian dài như vậy mới về nước, không rõ ràng lắm tình hình bên này. Tôi nghĩ Bắc Kinh những năm gần đây ôi nhiễm môi trường thật nghiêm trọng, nhiều loài sâu cũng bị biến dị, ngày trước chuột cũng bé bé bằng cái thẻ ATM bây giờ cái chậu rửa mặt cũng không thể đựng nổi.”
Uông Trẫm gõ một cái lên đầu Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy sợ rằng Uông Trẫm đuổi cùng giết tận, liền dơ tay trước mặt Uông Trẫm nhìn anh ta.
“Sao vậy.?” Uông Trẫm hỏi.
“Mỗi lần gặp mặt anh đều tặng tôi đồ giờ tôi cũng muốn”: Ngô Sở Úy nói.
“Không có.” Uông Trẫm thẳng thắn nói.
“Việc này không được a!” Ngô Sở Úy đùa giỡn:”Mọi lần đều có, lần này sao lại không chứ? Nhanh lấy ra đi, cái gì cũng được.”
Vừa nói xong, quả bóng rổ trên tay Uông Trẫm nổ mạnh một cái, Ngô Sở Úy thất kinh giật mình, hồn chưa kịp nhập xác, Uông Trẫm cầm quả bóng rổ cho vào một cái túi đưa cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vui mừng như điên, nhưng vẫn chưa tin vào mắt mình hỏi Uông Trẫm:”Thật sự cho tôi.?”
Uông Trẫm nhẹ gật đầu.
Ngô Sở Úy vui thích cầm lên đùa nghịch rất lâu, cũng may là trứng rung đã bị đẩy ra ngoài, không còn ở bên trong vách ruột cậu, dù không bị cậu đạp hỏng thì cũng bị tiểu cúc của cậu bóp cho hỏng.
Vừa tan ca xong Trì Sính liền đến phòng khám tìm Ngô Sở Úy, đang đi được nửa đường thì điều khiển trứng rung tắt.
Xe dừng ở đối diện sân bóng rổ, Trì Sính liếc mắt qua cửa xe nhìn sân bóng rổ.
Hình bóng hai người kia lọt vào mắt anh ta.
Hình ảnh Ngô Sở Úy vui tươi chơi đùa đã rất lâu anh ta không nhìn thấy, hiện tại, lại xuất hiện trước mặt người khác vô cùng vui vẻ.
Trì Sính như đập lát vô lăng, đồng tử đen đi không nhìn thấy ánh sáng, vừa mới xuống xe, Tiểu Dấm Chua siết chặt như muốn giết người.Mới đầu chỉ quay cuồng giãy dụa, sau đó thì cắn xé quần áo anh ta.
Rất nhiều năm rồi, Tiểu Dấm Chua cũng thỉnh thoảng làm nũng, nhưng chưa bao giờ có hành động bạo ngược như hôm nay.
Trì Sính đem Tiểu Dấm Chua giữ chặt lại kiểm tra trên người nó xem có bị thương hay không.
Trong lúc kiểm tra, Tiểu Dấm Chua đột nhiên bò xuống, xông thẳng vào phòng khám.
Một lát sau, Uông Thạc trên vai quấn Tiểu Dấm Chua đi ra ngoài, Tiểu Dấm Chua rất ngoan ngoãn trên vai cậu ta, mặt lười biếng y như Uông Thạc một biểu hiện giống nhau.
Trì Sính giọng âm trầm không thể kháng cự ra lệnh cho Uông Thạc.
“Đưa nó cho tôi.”
Uông Thạc trả lại Tiểu Dấm Chua, sau đó xoa xoa mông nó một cái, Tiểu Dấm Chua như bị trúng tà, rúc đầu vào cổ Trì Sính, đuôi lại vòng qua người Uông Thạc quấn lại. Sau đó Uông Thạc ngả người về phía trước liền bị Tiểu Dấm Chua ra sức quấn chặt lại, liền bện hai người vào nhau.
Uông Thạc ngẩng mặt lên nhìn Trì Sính, vừa lúc trạm vào ánh mắt lạnh người của anh.
“Tôi rất muốn mình là Tiểu Dấm Chua, được anh chăm sóc nuông chiều bảy năm.”
Trì Sính rất rõ ràng nói cho Uông Thạc,” Là cậu đã phá hủy tình cảm của chúng ta, chẳng thể trách ai được.”
“Đúng.” Uông thạc cười lạnh lẽo,”Là tôi không có đạo đức,tôi ti tiện, không liêm sỉ, đáng đời tôi…. nói vậy anh thoải mái chưa.?”
“Cậu như thế nào đó là chuyện của cậu, không quan hệ đến tôi.”
“Sao phải nói ra những lời làm tổn thương tình cảm như vậy.” Uông Thạc vẫn không tỏ ra thái độ gì nói:”Nói gì thì nói chúng ta cũng từng là bạn, chúng ta đã từ có lỗi với nhau, Tiểu Dấm Chua cũng là con của chúng ta….tình cảm như vậy anh không thể giữ lại chút thể diện cho tôi sao hả.?”
Trì Sính định gỡ đuôi của Tiểu Dấm Chua đang quấn trên người Uông Thạc nhưng tay Uông Thạc lại giữ lại.
“Nếu con đã không vui vẻ khi ba mẹ nó chia tay, hay anh liền đưa tôi đến nhà rắn thử đi! Tôi thấy trong đó có rất nhiều rắn truocs đây tôi để lại, mẹ con thâm tình xa nhau nhiều năm như vậy, tôi cũng nên đi thăm bọn nhỏ rồi.” ( Uông Thạc đúng là tiện thụ trong truyền thuyết mà, càng thanh cao cang nói những lời làm tổ thương minh cũng chính là muốn làm tổn thương người khác, để người ta khắc sâu hình ảnh mình vào không thể thoát ra được, chỉ những con tiện thụ mới nghĩ ra trò này… nhưng lại rất thương cảm cho Uông Thạc là sao…..)
Ngô Sở Úy nhìn thấy xe Trì Sính đậu ở phía xa, nhanh đi về phía đó.
Lúc này, Tiểu Dấm Chua đang cắn cắn thân mật trên mặt Uông Thạc, sự thân mật này khác với sự thân mật đối với Ngô Sở Úy, không phải làm nũng đòi chim sẻ, không phải muốn làm cậu vui, mà là thân mật ỷ lại, triệt để xuất phát từ bản năng.
Sau đó, cậu nhìn thấy Trì Sính và Uông Thạc cùng lên xe, ngay sau đó, chiếc xe chạy đi.
Xe vừa đi được một đoạn, di động Trì Sính rung lên, vừa thấy số bác sĩ, trong lòng vô cùng căng thẳng.
“Tình trạng bác gái không tốt lắm, nếu tiện thì qua bệnh viện ngay.”
Trì Sính rất nhanh phanh xe lại.
Ném cho Uông Thạc chìa khóa xe và chìa khóa vườn rắn, không giải thích, trực tiếp đi xuống xe, biến mất trong đêm tối.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa…..
Uông Thạc vuốt ve Tiểu Dấm Chua, mắt nhìn ra ngoài…
Khương Tiểu Soái nghĩ rằng Ngô Sở Úy đã về cùng Trì Sính,nên khóa cửa phòng khám.
Thật ra Ngô Sở Úy không hề đi, cậu ngồi ôm gối dưới sân bóng rổ, mưa đã ướt hết người…. ánh mắt vô định.
Uông Trẫm vừa đi được một lúc lại quay lại.
Bước đến bên cạnh Ngô SỞ Úy chìa tay ra cho cậu.
Ngô Sở Úy không nắm lấy.
“Vì sao lại muốn gặp mưa.?” Uông Trẫm hỏi.
Ngô Sở Úy nói:”Tôi luôn ngồi tại đây, chính là mưa tự rơi, không phải do tôi.”
“Vậy vì sao lại không tránh mưa.?”
“Mưa ở mọi nơi, tránh đi đâu bây giờ.?”
Uông Trẫm không nói gì nữa, liền kéo Ngô Sở Úy dậy, bế cậu để lên xe mình.
Ngô Sở Úy lắp bắp nói,”Người của tôi bị em trai anh bắt đi rồi.”