Nàng sống đã lâu, rất nhiều ký ức đều dần dần mơ hồ, nhưng ở trong trí nhớ gần nhất của nàng chính là nàng chưa bao giờ trải qua loại chua xót giống như Lục Trầm thế này.
Có lẽ cũng từng có, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi.
Cho nên nàng vô cùng đau lòng cho Lục Trầm.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy da mặt của mình còn có thể dày thêm chút nữa.
Nàng cầm theo túi tiền, ngồi đối diện với Lục Trầm, nhân tiện đem túi tiền trong tay đặt ở trên bàn.
Lục Trầm đang uống thuốc, thấy nàng ngồi xuống liền nhìn thoáng qua.
Ánh mắt không quá thân thiện, phảng phất đang hỏi sao nàng còn ở đây?
Vân Phiếm Phiếm dò hỏi: “Thuốc này là thuốc gì vậy?”
Lục Trầm vốn dĩ không nghĩ trả lời, nhưng là nhìn thấy nàng tò mò, khó tránh khỏi có chút buồn cười.
Tiểu cô nương này luôn được nuôi trong khuê phòng, chuyện gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết.
Thế nhưng cái gì cũng muốn biết.
“Trị phong hàn*.”
*Phong hàn: Cảm lạnh.
Vân Phiếm Phiếm liếm liếm cánh môi, lại hỏi: “Cái đó… có đắng không?”
Thái độ Lục Trầm vẫn rất lãnh đạm, đôi mắt mị mị, sau đó ngữ khí ôn nhu hỏi nàng: “Muội muốn biết?”
Hắn đem chén thuốc nhẹ nhàng đẩy đẩy qua chỗ nàng.
“Có thể nếm thử.” Hắn nói.
Ánh mắt Lục Trầm có chút nóng rực, Vân Phiếm Phiếm biết thuốc đông y đều rất đắng.
Nhưng nàng không sợ đắng, nàng chỉ là muốn nếm thử vị thuốc của Lục Trầm uống có tư vị gì mà thôi.
Nếu Lục Trầm cho phép, vậy nàng hẳn là có thể uống đi.
Vân Phiếm Phiếm bưng chén lên, nàng không giống như Lục Trầm, chỉ có thể thật cẩn thận sợ làm đổ thuốc ra ngoài.
Còn chưa có uống, Lục Trầm bỗng nhiên nhìn thấy túi tiền nàng đặt ở trên bàn.
Hắn nhìn một lát, thấy bên trong túi hơi phình lên, còn chưa có hỏi thì Vân Phiếm Phiếm đã giải đáp nghi hoặc giúp hắn.
“Trong đó là bánh quế hoa, ăn ngon lắm. Nhưng mà nó bị rơi xuống nước rồi nên không thể ăn nữa, bằng không muội nhất định sẽ cho huynh nếm thử.”
