Nhưng tính tình Zane dạo gần đây lại bình thường đến lạ. Kaylin nhiều lần làm những chuyện xấu vậy mà anh lại chỉ im lặng cho qua. Điều này làm cô khó mà biết được anh đang suy nghĩ điều gì.
Ngồi thẫn thờ trong căn phòng mập mờ không có nhiều ánh sáng, Kaylin cứ đăm chiêu nhìn về một góc không rõ đang suy nghĩ điều gì. Cho tới khi cánh cửa phòng mở ra, cô hoàn hồn để ý tới mọi thứ xung quanh.
Bóng người con gái quen thuộc, cô ít nhiều đã gặp qua:
– Tỉnh dậy rồi thì ra ngoài này, có chuyện nhờ đến cô đấy.
Giọng nói của Keisha Elakshi nghiêm nghị có phần hơi cao cất lên.
Kaylin không rõ tại sao cô hôm nay lại trực tiếp nói với mình nhưng dù sao vẫn phải nghe theo nên cô lấy nạng gần cạnh tủ để đi lại dễ hơn.
Một người đi trước, người kia lẽo đẽo theo sau. Căn bản Keisha được đào tạo rất bài bản nên di chuyển không tạo ra bất cứ tiếng động nào. Có Kaylin đi đằng sau cùng với tiếng nạng mỗi lần chạm xuống mặt đất.
Đưa cô tới một tòa tháp khác, mật khẩu ở đây vậy mà có thể nhận diện được gương mặt của Kaylin. Cô ngơ ngẩn đi theo, mọi thứ xung quanh cũng mới lạ với cô vô cùng. Ở đây lâu như vậy, cô lần đầu được đi tới đây.
Dừng chân tại tầng một, Keisha lạnh lùng nhìn Kaylin mà nói:
– Cô xuống dưới tầng hầm, lấy chiếc nhẫn màu xanh lá đậm ở trong gian giữa căn phòng rồi ra đây ngay.
“Em…”
Kaylin có biết chiếc nhẫn đó như nào đâu, hơn nữa lấy sai thì sợ Zane lại tức điên lên. Cô nghĩ vẫn nên để Keisha vào lấy thì hơn. Thế nhưng nhìn Keisha tỏ rõ thái độ với mình, cô cũng hơi run nên tự mình đi xuống dưới tầng hầm.
Căn hầm như một mật thất vậy cũng may là cô được Keisha chỉ cho mật mã nên mới đi vào bên trong một cách dễ dàng. Kaylin quá ngây thơ mà không hề suy nghĩ đến việc Keisha sai cô làm những việc này. Từ trước đến nay Keisha nhìn cô lúc nào cũng tỏ rõ thái độ chán ghét, vậy mà hôm nay lại nói chuyện với cô. Nhưng dù gì thì cũng đã vào bên trong, cô nên lấy chiếc nhẫn rồi đi ra ngoài ngay.
Bước vào bên trong, từng chiếc đèn đều tự động sáng lên. Kaylin nhìn bên trong không hề giống một tầng hầm cũ kĩ như bên ngoài chút nào. Nó được trang bị toàng những thiết bị hiện đại, xa hoa. Ở đây có rất nhiều tư liệu mật, những hình ảnh quan trọng về gia tộc Anthony. Không hiểu sao Keisha có thể biết được nơi này dù cô chỉ là thuộc hạ bên cạnh Zane.
Bị những thứ khác chi phối, Kaylin tạm thời quên mất việc lấy chiếc nhẫn đang đặt ở chính giữa kia. Cô đi xung quanh nhìn những bức ảnh ở đây. Bức ảnh to nhất chính là chụp tất cả người trong gia tộc Anthony. To lớn, hào nhoáng là từ để miêu tả về bức ảnh. Có lẽ tính vương giả của Zane cũng thừa hưởng hết vào các bị trưởng lão đi trước. Nhìn ai trong khung hình cũng đều tỏa ra khí chất vương giả. Kaylin lướt qua cũng có thể nhìn thấy Zane trong số đông người, anh rất cao còn to nữa làm sao không nhận ra được. Chỉ là lần đầu cô thấy anh cười tươi như vậy, cô lúc đầu còn không dám chắc đấy là anh. Cô không nghĩ anh khi cười sẽ như vậy. Con người ta có thể có hai nhân cách đối lập đến vậy sao? Zane thời còn làm chàng trai trẻ lại có thể vui cười ngay cả trong ánh mắt như vậy, không bù cho anh của bây giờ. Nhìn mọi thứ trên đời đều là sự tẻ nhạt không có gì thú vị.
Chợt nhìn thấy bức ảnh chụp với người đàn ông khác. Cả hai đều mặc áo blouse còn đang cầm vài cuốn sách trên tay. Nhìn người đàn ông chững chạc, gương mặt ông cũng hiền hòa không có một chút gì khiến người ta phải thấy khó gần. Hai người cười tươi như thể đã quen biết được rất lâu. Kaylin thấy ông rất quen mắt nhưng lại không biết đã gặp ở đâu. Còn đang ngơ ngẩn suy nghĩ thì tiếng của Keisha vọng đến:
– Nhanh lên, cô làm gì mà lề mề quá vậy?
Kaylin khi này mới nhớ ra, cô vội lướt xung quanh căn phòng. Chiếc nhẫn đặt chính giữa nên rất dễ nhìn thấy. Cô vội lại gần đưa tay lấy chiếc nhẫn ra. Chợt có tia đỏ lướt qua ngón tay cô. Rất nhanh một giọt máu thấm xuống đệm nhung lót nhẫn. Kaylin chỉ cảm thấy hơi nhói lúc đó rồi lại bình thường. Không nghĩ ngợi gì nhiều liền cầm chiếc nhẫn rồi đi ra khỏi phòng. Căn phòng tự động đóng lại làm cô hơi giật mình.
Đi lên tầng một, đưa chiếc nhẫn cho Keisha vậy mà cô ta lại lạnh lùng nói:
– Cầm lấy, ngày mai lão đại có việc phải đi. Khi đó cô đi theo rồi đưa cho người đàn ông họ Lim là được.
Nói rồi bỏ Kaylin lại biến mất. Kaylin cứ đứng ngơ ra ở đấy. Cô không hiểu, những người đi theo Zane cũng khó hiểu như anh vậy. Đứng đơ ra đó một lúc, cô mới nhét chiếc nhẫn vào trong túi rồi quay trở về phòng. Trong đầu còn đang nhớ lại lời của Keisha nói để không bị quên. Cũng vì là nhiệm vụ, nếu cô tắc trách sẽ làm Zane tức giận. Dạo gần đây anh không nóng không lạnh, cô cảm thấy như vậy rất ổn. Chính vì thế nên cô không muốn để anh phải tức giận vì mình làm không tốt.