“Nói trắng ra là hắn muốn xem trong hai người các anh, ai ra giá cao hơn thì hắn lấy. Anh, nhà chúng ta không thiếu tiền, anh tặng cho Thẩm tổng đi.”
Tần Triệt trừng mắt nhìn Minh Thù.
Joseph vỗ tay: “Mặc dù lời này của Nguyễn tiểu thư thẳng thắn, nhưng mọi người đều là thương nhân, thương nhân cầu lợi ích, đạo lý này mọi người chắc đều hiểu, cũng không cần phải giấu giếm.”
Thẩm Viễn Chiêu và Tần Triệt im lặng, Joseph nhìn bên này lại nhìn bên kia, đột nhiên có chút không thể suy đoán. Giao thiệp với người Trung Quốc thực sự cũng rất mệt mỏi, không hiểu bọn họ đang nghĩ gì.
Minh Thù tiếp cận Joseph: “Joseph tiên sinh, nói một chút đi…”
Hai mắt Joseph nhìn Minh Thù, không biết vì sao trong mấy người ở đây, hắn lại cảm thấy cô gái nhỏ cười vui vẻ nhất này có chút…
Thân thiết?
Sao có thể.
Hắn cảm thấy có chút khiến người khác sợ hãi.
Tần Triệt và Thẩm Viễn Chiêu đều muốn bắt lấy Joseph, nhưng Joseph đâu dễ nói chuyện như vậy, lúc này bọn họ đều không rõ lá bài của đối phương nên nhất thời chưa mở miệng.
“Nguyễn tiểu thư có thể làm chủ sao?”
“Tôi có thể lập tức gọi điện cho ông.”
“Được được được.”
Joseph đột nhiên kích động, làm người bên cạnh ngơ ngác.
Tình huống gì vậy?
Minh Thù bỏ đồ ăn vặt vào miệng, vấn đề có thể sử dụng đồ ăn vặt giải quyết, cũng không phải là vấn đề.
Đương nhiên, Joseph không nông cạn như thế, đồ ăn vặt khẳng định là không giải quyết được hắn.
Minh Thù kiêu ngạo nói cho hắn về tài sản của Nguyễn gia, cùng ưu thế của Nguyễn gia bên kia. Đồng thời… đồng ý với hắn, nhượng lợi nhuận ba phần trăm.
Joseph vừa nghe Minh Thù nhắc đến Nguyễn gia thì đã lên tinh thần.
Trong lòng hắn, đối tượng hợp tác tốt nhất chính là Nguyễn gia, nhưng Nguyễn gia… có hơi kỳ lạ. Bọn họ kinh doanh đều là bộ dạng lạnh nhạt, muốn làm thì làm không muốn làm thì không làm.
Đặc biệt, xí nghiệp nước ngoài thì chín mươi phần trăm, chưa từng có cơ hội hợp tác với Nguyễn gia.
Có tiền nên ngang ngược.
Dưới con mắt ngơ ngác của mọi người, Minh Thù lấy di động, ấn ấn vài cái gọi điện thoại.
“A lô, ông ngoại, đúng đúng đúng, con vẫn khỏe. Ôi, không biết mẹ con đi chỗ nào rồi… Ông ngoại, con muốn nói với ông một cuộc làm ăn. Ông biết Joseph tiên sinh không? Đúng, con giúp ông đàm phán xong rồi…”
Joseph tiên sinh nhìn Minh Thù, ánh mắt phát sáng giống như hận không thể lập tức ký hợp đồng.
Minh Thù cúp điện thoại quay sang Joseph tiên sinh, mỉm cười: “Rất nhanh sẽ có người bên Nguyễn gia đến đây, tới lúc đó Joseph tiên sinh nói chuyện hợp đồng là được.”
“Vậy phiền Nguyễn tiểu thư.”
“Đừng khách sáo.”
Trong lòng Thẩm Viễn Chiêu và Tần Triệt đều là mưa rền gió dữ, bọn họ còn chưa bắt đầu thì cô đã nhảy lên ký hợp đồng.
Hôm nay rốt cuộc là ai tới bàn chuyện làm ăn chứ?
Nam Ưu Ưu có chút khó coi nhìn chằm chằm Minh Thù, hôm nay vốn muốn thay đổi cách nhìn của Thẩm Viễn Chiêu với mình, không ngờ ngược lại còn bắc cầu cho Minh Thù.
“Joseph tiên sinh, thật sự không suy nghĩ lại sao?”
Thẩm Viễn Chiêu không nhịn được, lên tiếng: “Giá cả của Nguyễn gia, tôi cũng có thể đồng ý.”
Vẻ mặt Joseph nghiêm túc: “Rất xin lỗi Thẩm tiên sinh, tôi cho rằng hợp tác với Nguyễn gia thích hợp hơn.”
Thẩm Viễn Chiêu liếc mắt nhìn Minh Thù, không biết là tình cảm gì, nhưng nhìn có chút khiến người khác phát lạnh.
Minh Thù chống cằm nhìn hắn, nhìn gì mà nhìn, chưa thấy qua đoạt mối làm ăn bao giờ à?
Hài Hòa Hiệu, tôi thuận tiện kéo giá trị thù hận nam chính được không?
[Cô có thể thử xem, chờ giá trị thù hận đạt đến giá trị giới hạn, tôi có thể tuyên bố nhiệm vụ cho cô.] Hài Hòa Hiệu không chút suy nghĩ đồng ý.Hài Hòa Hiệu này có độc.
Joseph tiên sinh nói chuyện điện thoại với người khác, sau đó nhìn Minh Thù:
“Không biết có vinh hạnh mời Nguyễn tiểu thư cùng đi ăn tối không?”
“Đương nhiên.”
Đồ ăn vặt, trẫm đến đây.
Joseph tiên sinh nhìn mấy người còn lại: “Tuy nói lần này không thể hợp tác, Trung Quốc các người có câu mua bán không thành còn nhân nghĩa, không biết ba vị có nể mặt không?”
“Không cần đâu.”
Thẩm Viễn Chiêu đứng dậy: “Xin phép.”
Chuyện ngày hôm nay, hắn không biết là Tần Triệt sắp xếp cho mình hay là trùng hợp, nhưng Nguyễn Ly này…
Thẩm Viễn Chiêu đứng dậy rời đi.
Nam Ưu Ưu thầm trừng mắt nhìn Minh Thù, mau chóng đuổi theo Thẩm Viễn Chiêu.