Người giúp việcở lầu dưới nhanh chóng bưng một bát cháo lên, Thịnh Thế cầm chén cháo: “Để cho tôi.”
Người giúp việc nhanh chóng rời đi, không quên đóng cửa phòng của phòng ngủ lại.
Thịnh Thế cầm cái muỗng, khuấy đều cháo, sau đó múc một muỗng, thử độ nóng một chút, cảm thấy nước một chút nóng, thì nhẹ nhàng thổi mộthơi,rồi mới đưa đến bên môi của Cố Lan San.
Cố Lan San có chút không quen, nói: “Để tôi tự ăn.”
Đáy mắt Thịnh Thế thoáng hiện vẻ không vui, trực tiếp dùng cái muỗng cạy môi cô ra, đổ cháo vào.
Động tác của Thịnh Thế có chút thô lỗ, khiến Cố Lan San suýt nữa bịsặc, nhíu nhíu mày, thấy Thịnh Thế lại đưa tới một muỗng cháo, cô sợanh sẽ làm như vừa rồi vậy, nên lập tức ngoan ngoãn mở miệng uống.
Lúc này mắt mày của Thịnh Thế mới giãn ra, động tác đút cháo, không nhanh không chậm.
Lúc này Cố Lan San, mới triệt triệt để nhớ tới chuyện tối qua mình đã bị phát sốt cao, dưới trạng thái nửa hôn mê nửa thanh tỉnh, mình bị một cây kim đâm vào, còn liên tục bị người đút thuốc đến hai lần, chắc hẳnngười mớm thuốc cho cô là anh rồi……
Cô không nhịn được nâng mí mắt lên, nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế đang rũ mi, anh vừa thổi vừa múc một muỗng cháo lên.
Ở trong trí nhớ cúa Cố Lan San, cho tới bây giờ khi làm chuyện gìthì Thịnh đều Thế rất thờ ơ, nhưng vào giờ phút này, chỉ là một muỗngcháo, thế nhưng anh lại cực kỳ nghiêm túc chuyên chú để thổi, mặt màytrong lúc đó, lộ ra sự quan tâm, Cố Lan San cảm nhận được đáy lòng mìnhcó chút rung động, hô hấp nhỏ nhẹ có chút không ổn.
Thịnh Thế thổi một hồi, đáy lòng đã đoán được nhiệt độ một chút rồi, lập tức ngẩng đầu lên, Cố Lan San hốt hoảng rũ mi xuống, lông mi thậtdài che đậy cảm xúc dưới đáy mắt của cô, mở to miệng, ngoan ngoãn ăcháo.
Anh chuyên chú đút cháo cho cô ăn, cô bối rối húp cháo, trong phòngngủ rất yên tĩnh, nhưng không khí, lại dần dần thay đổi và có chút kỳlạ.