Đúng lúc này, giọng nói của nữ tỳ ở bên ngoài bẩm báo: “Chủ tử, nước đã được chuẩn bị tốt ạ.”
Người nọ hừ một cái, bỗng ẵm Lư Oanh lên cất bước về phía trước.
Chỉ chốc lát, Lư Oanh từ khô ráo biến thành ướt nhẹp, còn bị đẩy ngã ra sàn.
Cả người bị ướt trông Lư Oanh chật vật một phen. Kế đó dây trói tay và vải bịt mắt nàng được cởi bỏ một cách thô lỗ.
Vừa tự do một lúc, Lư Oanh chậm rãi quay đầu nhìn.
Cả tòa điện đỏ sậm màu đèn dầu đốt cháy, gương mặt đẹp trai kia đang lạnh lùng nhìn nàng, sắc mặt thì khó coi đáng sợ. Người nọ như thái sơn hùng vĩ đứng sừng sững bên người nàng, hai tay ôm ngực, môi mím không chớp mắt nhìn chằm chằm Lư Oanh.
Lư Oanh cúi đầu nhìn lại.
Nửa thân trên thì cởi một nửa, thắt lưng mảnh mai, áo trong lẫn áo ngoài còn tí tích giọt nước rơi xuống đất, áo ngoài đã cởi bỏ, lộ ra lớp áo trong và nội y, còn hơn phân nửa da thịt trắng trẻo được phơi bày.
Chà, quả thật nhìn rất thảm hại.
Mà người đứng ở bên cạnh nàng, cúi đầu mặt đen nhìn nàng, áo khoác màu vàng sậm, kim quan đoan trang, toàn thân trên dưới cẩn thận chỉn chu, khí phái hoàng gia được thể hiện rõ trên con người tôn quý uy nghiêm, cao không thể với tới.
Không mang người đi ức hϊếp kẻ tội nghiệp (nghiệp rất bự) như nàng, hắn cũng không biết loại đối lập mãnh liệt này sẽ đả kích một cô gái thôn quê, yếu đuối, mặc cảm và tự ti bất lực sao?
Lư Oanh chớp chớp mắt.
Đối diện đôi mắt đen như bảo thạch của nàng, một gương mặt cứng ngắc, khí tức lạnh lẽo uy nghiêm, khóe miệng nhịn không được mím môi.
Chỉ là mặt của người nọ càng ngày âm trầm theo thời gian.
Nhìn như muốn chọc lủng Lư Oanh, rốt cuộc người nọ bật cười muốn gập cả lưng.
Lần thứ hai hắn ôm Lư Oanh, chân dài duỗi một cái, ôm cô gái vào lòng đi vào nơi chuẩn bị sẵn nước nóng và rải cánh hoa.
Sau đó, hắn đặt Lư Oanh vào trong nước, lớp áo trong màu trắng ẩn hiện lớp nội y, còn có đồi núi trập trùng ướt sũng kia nữa, hai mắt dần thâm thúy, chăm chú nhìn Lư Oanh, rất may cho cô gái có tinh thần cường đại, sức chống cự hơn người, cũng không kìm được tránh cái ánh nhìn của hắn.
Nàng rốt cục chịu không nổi, thoáng hai má đỏ bừng, lúng túng không dám nhìn thẳng hắn.
Lúc này, bên hông nàng chợt thấy ấm áp, được ôm trọn vào trong lòng “mãnh thú” nào đó.
Hắn ôm nàng tới viền bể tắm làm bằng ngọc thạch, chậm rãi áp cả thân hình nóng bỏng ấy lên người Lư Oanh, đến mức từ ướt vì lạnh như Lư Oanh cũng cảm nhận độ ấm nóng, Lưu Cương dùng tay vặn khuôn mặt của Lư Oanh, ép nàng nhìn hắn trực diện.
Nhìn nàng ấy đỏ mặt, ánh mắt đen trắng rõ rệt ấy đang yếu ớt tránh né hắn, chợt cảm thấy vui vẻ.
Thầm cười trong lòng, hắn nhìn nàng, không biết từ bao giờ, sự tàn bào trong đôi mắt hắn bị thay thế bằng dịu dàng lúc có lúc không.
Ngay khi Lư Oanh cảm thấy hắn dần dịu xuống thì nhịn không được đảo tròng mắt, bất thình lình Lưu Cương cúi đầu, cắn ngay cổ nàng thật sâu!
Cái cắn này rất đau đấy!
Không cần nhìn cũng biết dấu răng hắn để lại rất sâu trên cổ Lư Oanh rồi.
Lư Oanh bị đau đến rơm rớm nước mắt, khóc thút thít, nức nở nói: “Đau …”
Càng khiến cho “mãnh thú” càng muốn cắn sâu hơn!
Rất hiển nhiên là “mãnh thú” nào đó rất không thích như vậy, thừa dịp đang chôn mặt ở cổ nàng thì lì lợm không ngẩng đầu.
Cảm giác dính dính ở cổ, nửa thân trên dán sát vào nhau, Lư Oanh dần trở nên cứng đờ, nghe tiếng của người nào đó khàn khàn lên án: “Không phải nàng miệng nhọn răng sắt sao? Bị mèo tha mất cái lưỡi rồi à!”
Hắn muốn nàng đầu hàng.
Chỉ là ở tư thế này mà muốn nàng đầu hàng sao?
Lư Oanh sợ tới mức nuốt ngụm nước bọt.
Cảm giác được tầm nhìn ai đó, ánh mắt băng hàn chiếu thẳng linh hồn nhỏ của nàng, Lư Oanh cũng không dám cười khì khì, làm động tác chọn cười bằng cách cắn môi rồi đôi mắt lúng liếng dịu dàng nhìn hắn mà nói rằng: “Biểu muội họ Hứa của chàng, thϊếp biết là chàng không thích nàng ta.”
Thấy Lưu Cương cười nhạt nhẽo, Lư Oanh nghiêm túc giải thích: “Ở trước mặt cô ta, chàng không phải là chân thật. Còn có, tuy cô ấy sắc nước hương trời, diễm lệ vô song, nhưng kiêu căng ham mê hư vinh, cô ta càng nói thích chàng nhưng khi nghe có người nghe lén liền nhát gan sợ hãi. Kiểu người này chỉ thích nằm mà hưởng thụ ca tụng và phú quý, thật sự không phải vì tình cảm chân thành, vì hạnh phúc mà nỗ lực, đã là dạng người không vì bất cứ ai mà nỗ lực tiến lên thì chàng sẽ không thích.”
Lại nói thêm, Lư Oanh cũng bơm không ít máu gà lên não, từng bước từng bước dựa vào sự dung túng và ngấm ngầm đồng ý. Nàng vẫn biết, người đàn ông này, trong xuong vẫn khát vọng có người con gái có thể bình đẳng đối diện với hắn, mà không phải cái túi da có xương nhưng vô hồn, có khuôn mặt đẹp nhưng bên trong xấu xí.
Nghe đến đây, Lưu Cương cười lạnh nói: “Chà, nàng quả là cái gì cũng biết?”
Lư Oanh cũng bỏ qua lời trào phúng châm biếm, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của hắn, tiếp tục dùng “bí kỹ nhu thuật – thổi gió bên tai” nói nhỏ: “Thϊếp chỉ phỏng đoán A Cương không thích cô ta, nếu không khi ấy chàng và cô em họ của chàng thân cận mà thϊếp không hờn không dỗi?”
Lời lẽ hợp ý, cuối cùng Lưu Cương mới hết xù lông với nàng.
Chưa dịu xuống được bao lâu thì nghe nàng trêu chọc: “Vả lại, chàng nghĩ lại xem, khi chỉ có hai ta ở cạnh nhau, biết bao lần thϊếp bị chàng ức hϊếp? Thật vất vả thấy được bộ dạng kia của chàng, sao thϊếp mất hứng được?”
Vì vậy, biểu tình Lưu Cương lần nữa đen xị mặt ra.
Lư Oanh cũng không có phát hiện, nàng vẫn tiếp tục nói một tràng, “Còn về phần Cảnh tướng quân kia, thϊếp mới vừa đối mặt với ngài ấy, thì người ta đã nhận ra ngay thϊếp rồi, còn hỏi sao thϊếp giả làm đàn ông, lúc đó cũng không có cách gì, thϊếp chỉ có thể nói chuyện xã giao với người ta.”
Chống lại nụ cười nhạt nhẽo của Lưu Cương, Lư Oanh bật người giơ ba ngón tay phải chĩa lên trời, rất nghiêm túc thành thật bẩm: “Quay trở về phía chủ công, A Văn tuy rằng to gan lớn mật, thật sự chỉ có chút thông minh vặt mà thôi… Vì để cho Cảnh tướng quân hiểu rõ thϊếp với hắn không phải cùng một thế giới, thϊếp đối với hắn chỉ có quan hệ xã giao chứ không hề có chút tình cảm trai gái nào, khi ngài ấy hỏi thì thϊếp nói dối rằng có lẽ thϊếp là người Lư thị Phạm Dương… Hiện nay phụ thân đã cưỡi hạc về trời, thϊếp muốn lấy lại công đạo, thanh bạch cho người, phải là do con của người đứng ra và nhất định là con trai.”
Lư Oanh rõ ràng có một em trai, lại nói phụ thân nàng không có con trai… Lời nói dối này rất dễ bị tra ra, đối với một người ở trên cao, địa vị tối thượng, hai chữ lừa gạt chính là đáng ghét nhất. Lư Oanh ngay lúc chạm mặt đã nói xạo rồi, đúng là quang minh chính đại mà nói xạo chính là lập trường của nàng ấy.
Lúc này biểu tình Lưu Cương mới thả lỏng một chút.
Bị đặt dưới thân hắn, Lư Oanh cảm giác hắn hết làm căng với mình, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Nàng không phải kẻ ngu dốt, cho tới bây giờ, ở chiến trường chính trị, lập trường và chỗ đứng, nàng không được phép đùa bỡn. Ngày đó Quách Duẫn đã cảnh cáo nàng cách xa những người họ Âm, Đặng, Cảnh, tuyệt đối không chỉ là lời cảnh cáo suông!
Sỡ dĩ nàng dùng cách này đắc tội Cảnh tướng quân, cũng là cho thấy lập trường và sự tận trung của nàng.
Đắc ý ngửa đầu nhìn Lưu Cương, Lư Oanh thầm nghĩ: Lúc đầu đến Vũ Hán, chàng đã đáp ứng chỉ cần xong chuyện ở Vũ Hán, chàng sẽ thưởng cho mình… Hiện tại lửa giận cũng tắt, xem ra ngày thoát thân của mình sắp có hy vọng rồi.
Vừa vặn nghĩa tới đây, Lư Oanh chợt cứng đờ, trong nháy mắt, nàng há cái miệng nhỏ nhắn, ngơ ngác nhìn Lưu Cương, thần sắc khẽ động, lại khẩn trương không dám phát ra tiếng nào.
Nằm ở dưới người hắn, Lư Oanh tinh tường cảm giác được, Lưu Cương rõ ràng vừa rồi còn rất bình thường, hiện tại chỗ nào đó đang có biểu hiện sưng to. Cái đó nó còn nhảy giật giật đặt trên bụng nàng nữa kìa. Hu hu!!!
*****
Ngày úp: 00/00/2023 lúc 00:00 AM/PM
Ha hả nhớ dợ quá nhìn miếng mỡ trước mặt chả lẽ không ăn B-)