Trời dần tối, ánh tà dương tùy ý nhuốm đỏ phía chân trời, ánh sáng đỏ cam ấm áp phát sáng chiếu đầy nền trời và đất, nhìn như mang theo một loại cỗ ấm áp mà ban ngày không có, giống như trong mộng.
Trong nghĩa trang Yên Sơn, gió xuân mang theo chút hơi lạnh của mùa đông vương lại, như sóng biển lướt qua.
Từ Lạc đứng trước bia mộ, ánh mắt cô mơ hồ không nhìn thấy rõ chữ trên bia, nhưng cô biết, mẹ cô đã an nghỉ bên trong.
Cô trầm lặng rất lâu, rốt cuộc đi lên trước hai bước, ngồi xuống sát trước bia mộ.
“Mẹ, mẹ ở bên đó vẫn khỏe chứ?” Từ Lạc nhẹ nhàng hỏi. Gió lại tới thổi lá cây xào xạc giống như một câu trả lời dịu dàng đáp lại.
“Mẹ cũng đi nhiều năm rồi, mẹ có phải cũng đã quên, con trông như thế nào rồi không?” Từ Lạc ôn nhu cười nói, “con xin lỗi, thời gian trước bận bịu, lại có vấn đề với cơ thể, nên không đến thăm mẹ được. Nhưng mà mẹ yên tâm, con bây giờ đã ổn rồi.”
Từ Lạc duỗi tay, sờ sờ bia mộ lạnh như băng, “mẹ, mẹ xem, đây chính là cháu trai của mẹ. Nó tên Diệp Lạc Thiên. Con và nó là mẹ con tiền định, hai chúng con có sinh nhật chung một ngày, mẹ nói có trùng hợp không? Mẹ xem mặt nó này, nhìn cái tay nghịch ngợm của nó xem..”
Từ Lạc nhẹ nhàng trêu nhóc con Lạc Thiên, nhìn nhóc con mở miệng ra lại đóng lại, nhẹ giọng u oa.
” Mẹ à, gần đây con gặp phải chút chuyện phiền lòng muốn nói với mẹ.”
Từ Lạc dựa lưng vào bia mộ, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Ánh chiều tà trên không trung chiếu khuôn mặt cô một mảng ánh sáng nhu hòa, ánh mắt cô giống như đầm nước trong suốt, ửng lên tia sáng mềm mại của ráng chiều.
“Con trước đây đã đến trước mộ mẹ nói với mẹ, con đã thật tâm yêu một người đàn ông, là chồng con, Diệp Thành. Lúc chúng con kết hôn, chính là không có tình yêu, anh ấy không yêu con, chỉ kết hôn vì trách nhiệm, nhưng con….con lại yêu anh ấy, cảm thấy cả đời này chỉ có thể là anh ấy.”
Từ Lạc có chút nghẹn ngào, “con lấy anh ấy 5 năm, chỉ nhận được một tiểu Lạc Thiên, không nhận được gì khác, ngược lại lúc mang thai, con còn bị anh ấy đuổi khỏi nhà, muốn ly hôn. Rồi phải nhìn anh ấy cười nói với người phụ nữ khác, cho dù con là vợ anh ấy, haizz…”
“Bây giờ nghĩ lại, con phiền lòng lắm mẹ ơi, nhưng mà cũng may, những chuyện kia đều là quá khứ.” Từ Lạc khoát tay lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt, “khoảng thời gian này, anh ấy vậy mà lại muốn theo đuổi lại con mẹ à, anh ấy hối hận vì đã làm con đau khổ, anh ấy nói đã yêu con, trong lòng có con, thích con, muốn lại ở bên con lần nữa.”
Từ Lạc nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại. Cô khẽ quay đầu qua nhìn Diệp Thành đứng phía xa.
Ánh mắt cô coi như hơi mờ, vì vậy cũng không thấy rõ mặt và biểu cảm của Diệp Thành.
Cô chỉ có thể nhìn thấy vóc người cao lớn của Diệp Thành yên lặng đứng đằng xa, đứng trong ánh sáng trời chiều ôn nhu, dường như đang nhìn về phía cô.
Hai tay của Diệp Thành từng mang đến cho cô vô số tổn thương.
Là đôi tay kia của anh đã ném đồ ăn mình làm cho anh, là đôi tay kia lạnh lùng đẩy cô ra xa, rồi ở bên cạnh Lưu Tâm Nhã.
Nhưng mà….Cũng chính đôi tay kia của Diệp Thành, vào lúc cô không nhìn thấy, trở thành ánh sáng duy nhất của cô.
Anh đã từng tổn thương cô, nhưng hiện tại lại đang vô cùng kiên định bảo vệ cô.
Từ Lạc nghẹn ngào, dở khóc dở cười thở dài, “mẹ à, mẹ nói anh ấy sao lại thất thường vậy chứ?” Nếu như hồi đó trong lòng thật sự có con, lại có thể hung dữ như vậy, lạnh lùng với con như vậy? Phải đến khi tạo thành tổn thương cho con rồi, mới chạy cuống cuồng lên cứu vãn. EQ của anh ấy sao lại thấp vậy chứ? Đồ ngốc, thật sự rất ngốc.”
Từ Lạc vẫn nói, “có lẽ anh ấy từ nhỏ đến lớn, muốn gì được đó, cho nên đối với tình cảm, căn bản không có khái niệm và kinh nghiệm đúng không mẹ.”
Cô nhẹ nhàng đung đưa con trai, một bên tự giễu cười nói, “dù sao thì bây giờ nghĩ lại, mấy năm đó con sống không khác gì trong lò thiêu. Nhưng mà, mẹ ơi, Diệp Thành anh ấy thời gian này đối với con thật sự rất tốt, con không phải đầu gỗ mà không cảm nhận được.”
Từ Lạc thu lại ánh mắt, “con không phải không muốn mở lòng với anh ấy, con á, mẹ cũng biết con mà, gai góc đầy mình như con nhím, nhưng con nhím cũng biết sợ hãi mà. Nỗi băn khoăn củ con quá nhiều, Diệp Thành có tiền, có thế như vây tới giờ ai cũng ước muốn anh ấy. Mấy hôm trước đã có người ở toilet muốn hiến thân cho anh ấy.”
Bàn tay nhỏ của nhóc con Diệp Lạc Thiên túm lấy cổ áo Từ Lạc, Từ Lạc vẫn không hay biết, vẫn lẩm bẩm nói: “con thật ra vẫn sợ, sợ anh ấy chưa trưởng thành trên mặt tình cảm, con sợ một ngày lại bị anh ấy chán ghét mà vứt bỏ, bị anh ấy đuổi đi một lần nữa, con sợ Lạc Thiên cũng chịu tổn thương từ tình cảm của hai chúng con…
….Mẹ, mẹ nói xem, con vẫn có thể nhảy vào biển tình này không?” Nói xong câu này, Từ Lạc mệt mỏi tựa vào bia mộ, giống như rất nhiều năm về trước, cô đã từng tựa vào vai mẹ mình mà tán dóc.
Cô lải nhải nói rất nhiều, rất nhiều, nói ra tất cả chuyện vặt của mình và Diệp Thành, nói đến trời tối sạm lại, gió lớn hơn, cô mới hít sâu một hơi.
Bên này, Diệp Thành ngày càng không yên, lưỡng lự qua lại, không ngừng nhìn về phía Từ Lạc, muốn đi qua xem cô thế nào, nhưng lại sợ cô mất hứng không vui, anh gấp gáp đến mức, trong lòng muốn bốc hỏa.
Do dự rất lâu, anh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cắn răng bước nhanh tới bên cạnh Từ Lạc, cởi áo khoác của mình, khoác lên người cô: “Lạnh hơn rồi, em khoác áo vào trước nha, anh không quấy rầy em đâu, anh giờ lại đi qua bên kia liền, em đừng giận được không?” Anh nhìn trên người Từ Lạc choàng áo khoác của mình rồi, cảm thấy như vậy chắc sẽ không bị cảm, mới yên tâm xoay người định đi.
Nhưng là còn chưa kịp đi, Từ Lạc bỗng nhiên nắm tay anh kéo lại.
“Thành à. Cùng em.”
Diệp Thành kinh ngạc quay đầu lại, “Lạc Lạc, em…”
Trong đôi mắt Từ Lạc như có ánh trăng sáng trong: “Anh ngồi cùng em một lát nhé!”