Chờ tất cả cảm xúc tiêu cực lần lượt xuất hiện.
“Cô có ổn không?”
“Tôi …. Tôi không sao.”
“Có một căn gác nhỏ trên nóc nhà thờ, bên trong thật ra là phòng giám sát, đều là người của tôi, có thể sắp xếp cho cô ở bên trong. Giáo đường xảy ra chuyện gì cô đều có thể nhìn thấy, đừng chạy lung tung, ra khỏi cửa rồi tôi sợ sẽ không bảo vệ được an toàn cho cô.”
Hứa Trúc Linh không ngừng gật đầu.
Phó Minh Tước sắp xếp ổn thỏa cho cô, liền đi lên lầu một.
Thay đổi quần áo, cải trang thành tính đồ nhà thờ, trốn ở trong hộp cầu nguyện, bình tính xem xét mọi chuyện.
Chín giờ hôn lễ bắt đầu, khách khứa đã bắt đầu đến, lần lượt chúc mừng Phó Minh Nam.
“Nhà họ Quý ở ngoại ô phía Tây, Quý Mặc Nhiên và Quý Thiên Kim đến rồi.”
Người phục vụ ở cửa hô lớn.
Mọi người cùng nhìn về phía cửa, không ai ngờ rằng người nhà họ Quý ở phía tây cũng đến.
Giọng nói vẫn chưa tắt hẳn, người phục vụ tiếp tục hô lên: ‘Nhà họ Quân ở phía Nam, Quân Trường Lạc đến.”
Lời vừa nói ra, khách khứa cả đại sảnh, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trên mặt đều lộ vẻ khiếp sợ.
Hai nhà này có mâu thuấn trong chính trị, Quân Trường Lạc và Quý Mặc Nhiên đều là ứng cử viên, cả hai đã tranh đấu gay gắt nhiều năm.”
Hơn nữa, hai nhà còn liên quan đến một chuyện xưa cũ.
Quân Trường Lạc từng là con út của nhà họ Quân, được cưng chiều nhất, là thiếu niên triển vọng.
Sớm đã cùng nhà họ Quý kết thành thông gia, nhưng lại không nghĩ nhà họ Quý từ hôn, còn hung hăng cho nhà họ Quân một cái tát.