“Đúng vậy, sao Tuyết Sơn hổ không thể tòng quân được chứ? Nó còn trung thành hơn so với con người!”, Mộ Như Tuyết nói.
Lãnh Thiên Minh cười đáp: “Tính ra thì đây cũng là một cách, hôm nào đó, ta sẽ dẫn chúng đi báo danh, ha ha ha…”
Buổi tối, sau khi Lãnh Thiên Minh, Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết dùng cơm xong, bỗng nhiên, Tiểu Lan nhìn Mộ Như Tuyết và nói: “Tỷ tỷ, hình như tỷ mập lên đấy, tỷ có định nói cho Lãnh ca ca không?”
Mộ Như Tuyết cả giận nói: “Con nhóc chết tiệt kia, muội định đem ta ra làm trò cười à?”
Lãnh Thiên Minh tỏ vẻ khó hiểu nhìn hai người, hắn hỏi: “Có phải hai nàng có chuyện gì gạt ta không?”
Mộ Như Tuyết đỏ mặt nói: “Nào có”.
Tiểu Lan thì lén cười trộm…
Lãnh Thiên Minh ôm lấy Tiểu Lan, đưa tay cù lét nàng: “Có nói cho ta biết không hả?”
“Ha ha… ta nói, ta nói, tỷ tỷ mang thai…”, Tiểu Lan vừa cười vừa nói.
Lãnh Thiên Minh ngẩn người: “Mang thai ư? Ta sắp được làm cha à?”
“Thật ư?”, Lãnh Thiên Minh mừng rỡ nhìn Mộ Như Tuyết, Mộ Như Tuyết khẽ gật đầu cười.
“Aaaa…! Thật tốt quá, ta sắp được làm cha rồi…”, Lãnh Thiên Minh phấn khích reo hò.
Tại một ngôi làng nằm bên ngoài thành Uy Hải, Trình Khai Sơn cùng Hải Nương nhìn thi thể nằm đầy đất.
Hải Nương mắng: “Đây đã là lần thứ ba trong tháng này rồi, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang đúng là đồ súc sinh, mỗi lần tấn công, hắn ta đều cướp đoạt sạch sẽ rồi bỏ đi. Thế nhưng đường bờ biển quá dài, chúng ta không cách nào phòng thủ hết được”.