Kế hoạch này, nàng sớm cùng Mộ Dung Lan Vi nói qua, Mộ Dung thế gia cũng không phản đối, dù sao cách nàng đưa ra, là đem tỷ lệ thành công của bọn hắn nâng lên mấy phần. Muốn cân bằng, họ không thể để Đông Phương thế gia vốn đang lớn mạnh làm chủ hoàng quyền được. Nếu chuyện đó xảy ra, chỉ sợ Tứ đại thế gia sắp thành một nhà độc đại rồi. Đến lúc đó, gia tộc có hiềm khích với Đông Phương thế gia như Mộ Dung thế gia chắc chắn không thể sống yên.
“Vậy, vậy chúng ta có cần hỗ trợ ?”
“Là một Đồng minh đúng nghĩa, chúng ta đương nhiên hỗ trợ a.”
Lam Nguyên nhướng mi, nếu không có nàng hỗ trợ, chỉ sợ bọn họ phải đánh nhau đến lưỡng bại câu thương a, hơn nữa còn chưa chắc sẽ dành được chiến thắng cuối cùng.
“Ngươi không cần nhúng tay vào việc này, chỉ cần chú ý bên Đông Phương thế gia là được. Mặc dù chuyện này sẽ gây ra sóng gió không ít, nhưng Đông Phương thế gia cũng sẽ không quá mức bất cẩn chuyện Thiên Ấn.”
Dù sao cũng là thế gia ngàn năm tích lũy mà thành, thực lực, không phải nói chơi.
“Đúng rồi, nói đến thì có một vị đại tiểu thư của Tứ Tông tộc đến Nam huyền quốc, hiện tại đang ở Nam Cung thế gia. Chúng ta có cần đề phòng nàng nhúng tay một chút.”
Lam Nguyệt hơi sửng sốt một chút, Tứ Tông Tộc ? Hình như Phụ thân nàng có thù không cạn với đám người Tứ Tông Tộc này. Năm đó Phương Lâm Thiên đánh thẳng vào Phong Dực Thành, diệt Trác gia, đúng là chấn động đại lục. Hơn nữa nàng nhớ, ở Nhà đấu giá Mễ Đặc còn gặp được một vị, tên là gì ấy nhỉ ? A, Phong Uyển.
Họ Phong, quả thật là một cái họ có chút hoài niệm a.
“Không cần quá để ý nàng làm gì. Tứ Tông Tộc không can dự thế tục, nàng sẽ không ra tay.”
Nếu nàng thực sự ra tay, vậy thì Phong tộc sao… cũng không phải vấn đề gì quá lớn. Phượng Lâm Thiên có thể một mình diệt Trác tộc, vậy thì nàng cũng có thể một mình diệt Phong tộc. Dù sao thì bọn họ cũng không phải thứ tốt lành gì.
“Được rồi, ngươi tạm thời quay lại Đông Phương thế gia ẩn mình, tạm thời đừng bứt dây động rừng.”
“Vâng.”
Lạc Y cung kính hạ người, thân ảnh nhanh nhẹn biến mất khỏi phòng.
Lam Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, đặt ly trà xuống bàn, ánh mắt khẽ chuyển, đặt lên người Huyền Tịch, liền không thể nào dời mắt.
Huyền Tịch lúc ở cùng nàng, không đeo mặt nạ, cũng không dùng thuật che mắt, động tác hắn vô cùng ưu nhã, đến uống trà cũng là cảnh đẹp ý vui. Lúc hắn nhìn nàng, đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên tử sắc.
Đôi lúc nàng cũng thật sự nghi hoặc, đôi mắt kia của hắn, vốn dĩ không phải là màu đen, mà là một màu tím a.
Thật đẹp mắt…
Nga lúc đó, đồng tử của nàng cũng lóe qua một màu u lam sắc, mi mắt Huyền Tịch hơi run nhè nhẹ. Hắn chậm rãi mở miệng:
“Làm sao vậy ?”
Lam Nguyệt hơi hím mắt cười:
“Không có gì, chỉ cảm thấy tự mãn một chút.”
Lam Nguyệt hơi ngừng lại, đưa tay ra, ngón tay nàng hơi động, khẽ chạm vào lòng bàn tay Huyền Tịch, âm thanh mang theo chút trêu chọc.
“Không ngờ nam nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, lại rơi vào tay ta nha.”
Đối với trêu chọc của thiếu nữ, Huyền Tịch im lặng không nói, bàn tay đang cầm ly trà của hắn bất giác nắm chặt, trên tai cũng chậm rãi bò lên một màu đỏ tươi.
Lam Nguyệt vẫn luôn chú ý Huyền Tịch, đương nhiên phát hiện được biến hóa nhỏ này của hắn.
Đế Quân đại nhân rõ ràng là đang ngượng ngùng nha.
Nhìn hắn như vậy, Lam Nguyệt cũng không tính toán tiếp tục trêu chọc hắn. Không ngờ nàng vừa muốn rút tay lại, Huyền Tịch đã trở tay nắm lấy tay nàng. Hơn nữa giây tiếp theo, nàng còn chưa kịp hoàn hồn nàng vốn ngồi ở đối diện hắn, lúc này đã an vị trên người Huyền Tịch, bị hắn ôm lấy.
“Chàng…”
Lam Nguyệt hoảng hồn, chỉ kịp thốt lên một tiếng, Huyền Tịch liền vòng tay, đem nàng vững vàng giam giữ trong lồng ngực.
“Ừm, của nàng.”
Thanh âm của hắn vẫn lạnh nhạt như hằng ngày, bất quá Lam Nguyệt vẫn nghe ra một chút thâm thúy. Ở khoảng cách này, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim của hắn nhanh hơn so với bình thường. Lam Nguyệt cảm thấy mặt mình có chút nóng, thật không ngờ tới, nàng, nàng, nàng thế nhưng có một ngày bị Đai Thần trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng.
Bất quá rất nhanh, Lam Nguyệt đã lấy lại được phong thái thường ngày. Nàng hơi dụi đầu vào ngực Huyền Tịch, chậm rãi mở miệng:
“Đại Thần, chàng càng ngày càng lợi hại a, hiện tại còn biết trêu chọc lại ta rồi ?”
Chút cảm xúc thay đổi đó của Lam Nguyệt, Huyền Tịch đương nhiên là cảm nhận được. Hắn cười khẽ một tiếng, thanh âm đặc biệt dịu dàng, giọng hắn chậm rãi vang lên.
“Là nàng dạy tốt, phu nhân.”
Bá một cái, mặt Lam Nguyệt lúc này càng đỏ, nhịn không được đẩy hắn ra. Nàng lập tức đứng dậy, quay đầu chạy lấy người.
“Chàng chàng chàng… ta, ta chợt nhớ còn chút việc phải làm, đi, đi trước !”
Phu nhân cái gì chứ, aaa, Đại thần đúng là ngày càng hư hỏng !
Lam Nguyệt giống như một cơn gió lao ra khỏi phòng, nàng bị chọc đến quâ mất mặt, cũng không chú ý Huyền Tịch lúc này sắc mặt kỳ thật tái nhợt.
Lam Nguyệt đi rồi, khóe miệng hắn mới tràn ra một tia huyết sắc.
Máu của hắn, không phải màu đỏ, mà là một màu kim sắc, đẹp đến chói mắt, lại mang theo một chút hương khí nhàn nhạt. Đôi mắt cũng lóe lên một tia tử sắc.
“Xem ra không thể chóng cự quá lâu nữa…”
Hắn đem máu lau đi, khẽ lẩm bẩm, rồi lại than nhẹ một tiếng.