Là một kẻ từng trải, chẳng có thằng ngốc nào răm rắp nghe theo lời kẻ lạ cả. Bố Đa Nhĩ Cổn nhíu mày khó hiểu, tiểu tử ngươi cũng không phải mỹ nữ, ta đưa tay ra làm cái rắm gì cơ chứ.
– Không phải đám độc sư các ngươi cơ thể đều có vấn đề sao? Ta có thể giải trừ hậu hoạn đó.
Tiểu Hắc chỉ giải thích đơn giản, cơ mà nhiêu đó đủ để Bố Đa Nhĩ Cổn giật mình thất thố. Phải biết rằng chơi với lửa có ngày sẽ bỏng, chơi với độc sẽ bị độc ăn mòn là điều không thể nào tránh khỏi. Từ xưa đến nay bất kỳ ai bước trên con đường độc sư đều đã chuẩn bị tâm lý cho số mệnh ngắn ngủi của mình.
Thế mà giờ đây một đứa trẻ lại tự tin nói có thể giải trừ độc tố đeo bám trong người của bọn họ. Con mẹ nó, là Lương Tĩnh Như cho ngươi tự tin và can đảm đến thế à?
Thấy đối phương không có động tác gì, Tiểu Hắc thở dài nói:
– Không cần phòng bị, với khả năng của ta nếu muốn ra tay với ngươi chẳng cần phải giở trò gì đâu. Ngươi không cần phải nghi ngờ, ta có thể giết ngươi mà không tổn hại gì cả. Độc dược đối với ta không có chút tác dụng nào đâu.
Lại chém gió???
Bố Đa Nhĩ Cổn nếu không phải chính mình đã đi điều tra qua từng môn phái đã tiếp xúc với Tiểu Hắc thì ông ta đã sớm chửi tục lên rồi. Ngay cả đệ nhất thần y trong thiên hạ cũng chẳng dám vỗ ngực nói mình có thể giảm bớt độc tích trong cơ thể của độc sư chứ đừng nói chữa trị hoàn toàn.
– Được lắm tiểu tử. Để ta thử xem ngươi có tài cán thông thiên thế nào. Chỉ cần ngươi có thể giải trừ một phần độc tố của ta thôi, lão tử đây sẽ đem tích trữ của mình ra trao đổi với ngươi không chút do dự.
– Tốt lắm, quân tử một lời, tứ mã nan truy
Tiểu Hắc nói hảo một tiếng liền nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay gầy gò sần sùi nổi lên từng gân đen cùng với những mụt nhọt trông hết sức kinh dị của Bố Đa Nhĩ Cổn.
Ngoài miệng mạnh mẽ nhưng kỳ thực Bố Đa Nhĩ Cổn vẫn vô cùng cẩn thận. Sở dĩ ông ta dám đưa tay ra cho Tiểu Hắc là vì độc sư luôn có hậu thủ. Đánh nhau bọn họ có thể bị diệt sát dễ dàng, có điều sau đó kẻ thù cũng sẽ phải chết chung với bọn họ mà thôi. Phải biết rằng lúc sắp ngủm, độc sư có thể tung ra tất cả độc dược mà họ có để biến cả một khu vực xung quanh thành vùng đất chết. Cho dù cao thủ địa cấp thì cũng không thể nào có tốc độc nhanh như siêu nhân mà chạy khỏi khu vực trong tích tắc được.
Linh lực từ Tiểu Hắc nhẹ nhàng xâm nhập vào trong người của Bố Đa Nhĩ Cổn khiến ông ta có chút kinh ngạc.
“Không ngờ nội khí của tiểu tử này lại tinh thuần đến thế, khả năng khống chế cũng vô cùng nhuần nhuyễn. Đây thật sự là một đứa trẻ có thể làm được?”
Trong lòng của Bố Đa Nhĩ Cổn đã phát lạnh. Phải biết rằng nội khí có tính phá hoại, muốn điều khiển nội khí theo ý là cực kỳ khó khăn. Cho dù là địa cấp cường giả cũng không dám cam đoan có thể hoàn toàn điều khiển nội khí chính mình không có sai lầm nào.
Còn về tinh thuần thì lại là chuyện cười, linh lực khác xa với nội khí. Một thứ là thiên địa linh khí tạo thành, một cái là phàm tục võ học công pháp tạo ra, vốn không cùng chung đẳng cấp. Nếu Bố Đa Nhĩ Cổn chú ý sẽ thấy linh lực có rất nhiều điểm đặc biệt mà nội khí không thể có được.
Do quá chấn động với những gì diễn ra nên Bố Đa Nhĩ Cổn đã bỏ qua hết những chi tiết khác.
Lúc này, Tiểu Hắc cũng thầm than không ổn. Cơ thể độc sư đã bị độc tố ăn mòn quá sâu, không thể nhất thời hóa giải được. Cho dù có thể thì linh lực bỏ ra cũng rất nhiều, cái giá đó không có lợi cho nó tí nào.
“Đúng rồi, ta có thể thử nghiệm cách kia”
Chợt nhớ đến điều gì đó, khóe miệng Tiểu Hắc liền cong lên. Nó lập tức thử rút một phần độc tố truyền vào bên trong cơ thể của mình. Dĩ nhiên là chỉ một phần rất nhỏ thôi, nếu lỡ phương pháp nó nghĩ ra không khả thi thì nó vẫn có thể dùng linh lực để hóa giải được.
“Thật sự … thành công”
Điểm sáng cực nhỏ bên trong đan điền của Tiểu Hắc giống như con quái vật đói bụng ngủ say. Vừa cảm nhận được độc tố xâm nhập cơ thể liền bộc phút lực hút đem độc tố nuốt chửng không còn lại tí gì cả.
Đã có hiệu quả thì Tiểu Hắc cũng không còn phải e dè nữa, nó liền thử hút một lượng lớn hơn độc tố vào cơ thể mình. Kết quả vẫn như cũ, bị điểm sáng kia cắn nuốt ngon lành.
Cuối cùng, độc tố trong người Bố Đa Nhĩ Cổ cứ như một ly sinh tố bổ dưỡng bị Tiểu Hắc rút từng chút một. Nó cũng không quên dùng một chút linh lực để bảo vệ không cho việc rút đi độc tố ảnh hưởng đến kinh mạch đối phương.
Còn về phía Bố Đa Nhĩ Cổn thì…khụ khụ.
Rất khó để diễn tả nha, ông ta đang … hưởng thụ…
Chính xác là hưởng thụ…
Nhìn biểu cảm lâng lâng của ông ta chẳng khác nào đang được mát xa cực kỳ thoải mái.
Nếu phân tích kỹ thì chúng ta cũng sẽ không khó hiểu cảm giác của Bố Đa Nhĩ Cổn. Một người bị độc dược ăn mòn từ rất lâu khiến cho cơ thể bị tổn thương dai dẳng. Bây giờ đột nhiên độc tố được rút đi, cơ thể còn được linh lực cọ rửa qua một chút, dù chỉ là một chút thì cũng đủ cho ông ta phê như con tê tê rùi.
Bây giờ thì nếu như kẻ nào dám làm gián đoạn cơn “phê” của Bố Đa Nhĩ Cổn thì e là ông ta sẽ liều mạng ngay lập tức a.
Chưa đầy nửa canh giờ, việc rút độc tố đã kết thúc. Nhìn thần sắc vừa tỉnh lại của Bố Đa Nhĩ Cổn, Tiểu Hắc chỉ cười thầm không nói gì. Nó còn phải giả dạng khuôn mặt tái nhợt như vừa trải qua một việc cực kỳ tốn sức.
Cảm nhận cơ thể lại một lần nữa, Bố Đa Nhĩ Cổn nét mặt đầy vẻ phức tạp. Một phần là vô cùng hưng phấn, một phần là kinh hãi.
Nổi khổ của bao thế hệ độc sư lại có thể giải quyết dễ dàng đến vậy?
Ngẫm lại Bố Đa Nhĩ Cổn lại thấy câu nói cao thủ tại nhân gian quả thật vô cùng chính xác.
Trên đời này cao nhân dị sĩ không thiếu, chỉ là cần phải có duyên thì mới gặp được.
Xem ra vận khí của độc sư phe chủ hòa không tệ, vô tình lại gặp được chuyện tốt đến thế.
Bây giờ cho dù Tiểu Hắc không đáp ứng việc tranh giành thiên tài địa bảo trong “Cổ Thần” điện cũng chẳng sao cả. Chỉ cần Tiểu Hắc ra tay chữa trị độc tố cho người phe chủ hòa cũng đủ để bọn họ như bắt được chí bảo rồi.
– Cảm giác thế nào? Nếu kết hợp với đan dược bồi bổ của ta thì việc ngươi có thể sống lâu thêm vài năm đến hơn chục năm là chuyện chắc trong tầm tay.
Phải rèn sắt khi còn nóng, Tiểu Hắc không quên tiếp tục “mồi chài” đối phương. Đám độc sư này là bá chủ Liêu quốc, tích trữ trong tay không thể tầm thường được.
– Sống lâu thêm hơn chục năm…
Phàm là con gì cũng ham sống sợ chết, không ai không muốn mình sống lâu thêm dù là vài phút ngắn ngủi. Cho nên những lời của Tiểu Hắc chẳng khác nào quả bom nặng ký khiến cho Bố Đa Nhĩ Cổn không khỏi bồi hồi.
Lẩm bẩm ngẩn người một lúc, ông ta hít vào một hơi. Nở một nụ cười xấu xí hiếm thấy rồi nói:
– Khá lắm, những gì ngươi thể hiện đã ngoài dự đoán của ta. Ngươi yên tâm, ta đã hứa hẹn thì nhất định sẽ giữ lời. Ngoài ra, không biết …ngươi có thể hỗ trợ một vài người trong độc sư đoàn của ta hóa giải độc tố…
Giọng điệu dè dặt, Bố Đa Nhĩ Cổn lo lắng việc giải độc tiêu hao nhiều nội khí, đối phương sẽ khó lòng mà thực hiện nhiều lần được.
– Khụ khụ…chỉ cần bọn họ bày tỏ thành ý, ý ta là lấy tài nguyên ta cần ra trao đổi thì ta sẽ cố gắng hết sức mình.
– Được, được, một lời đã định. Ta sẽ lập tức về thông báo cho người của mình. Ngươi nhớ khôi phục thật tốt nhé.
Quá mừng rỡ, Bố Đa Nhĩ Cổn cũng không thèm để ý đến Bùi Lăng mà cám ơn rối rít rồi lập tức cáo từ rời đi. Chỉ cần phe chủ hòa có thể hóa giải độc tố thì thực lực của bọn họ sẽ bạo tăng, tương lai có thể lấn lướt trở lại với đám chủ chiến là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Vừa bước đi nhanh, Bố Đa Nhĩ Cổn cười to, trong lòng bừng bừng khí thế. Xem ra ý trời cũng nghiêng về phe của bọn họ thật rồi. Cuộc tranh đấu bao nhiêu năm đã có bước ngoặt lớn.