Tôi biết? Tôi biết mà còn chạy tới đây hay sao.
Cũng may là giao thông năm 1995 rất thoáng, không xảy ra tắc đường. Nếu là mười mấy năm sau, thì đường nào cũng đông nhung nhúc người.
“Nhà của cô ở tầng bao nhiêu?!”
Tôi vào thang máy nói.
“Nói lại cho đúng một chút, đây là nhà của cha mẹ tôi.”
Diệp Tiêu Tiêu nói.
“Cô sống độc lập rồi hay sao?”
Tôi hỏi.
“Tạm thời thì thì chưa.”
Diệp Tiêu Tiêu nói.
Tôi ngất. Đúng là không hiểu cô nàng này nghĩ như thế nào nữa!
Nhà của Diệp Tiêu Tiêu ở tầng 4, nếu xem xét vị trí độ cao hay phong cảnh thì tương đối tốt, bởi vậy có thể thấy được, cha của Diệp Tiêu Tiêu có chức vị không thấp, ít nhất cũng phải là một trưởng phòng cấp tỉnh, mới có đãi ngộ như vậy.
Diệp Tiêu Tiêu bấm chuông, chỉ một lát sau vang lên âm thanh của một người con gái:
“Ai đó?!”
“Mẹ, là con, mẹ mau mở cửa đi!”
Diệp Tiêu Tiêu nói.
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy ken két một tiếng, cửa lớn đã được mở ra, đứng bên trong là một phụ nữ trung niên, trên mặt hiện lên nhiều nếp nhăn và sự tang thương của năm tháng, nhưng vẫn loáng thoáng có thể thấy được, hồi còn trẻ, người nhất định là một mỹ nhân.
Nhìn người phụ nữ này trông giống với Diệp Tiêu Tiêu.
Nhưng không xinh đẹp bằng Diệp Tiêu Tiêu.
“Mẹ, đây là…”
Diệp Tiêu Tiêu đang muốn giới thiệu tôi ở phía sau, nhưng không đợi nàng nói hết, mẹ nàng đã cắt ngang.
“A! Mẹ biết rồi, đây nhất định là bạn trai của Tiêu Tiêu, đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu mang bạn trai về nhà! Tiểu tử, cậu làm việc ở đâu vậy!”
Diệp mẫu dùng ánh mắt mập mờ đánh giá tôi, mặt mày hớn hở nói.
“Cái này… Bác gái, bác hiểu lầm rồi, cháu với Diệp Tiêu Tiêu…”
Tôi vội vàng giải thích.
Tôi đổ mồ hôi! Đây là một người mẹ ư, tôi chưa từng gặp người nào mới nhìn thấy người ngoài đã nhận ngay người ta là con rể.
“Ha ha, bác hiểu, bác hiểu, cháu còn trẻ một chút, không thừa nhận cũng không sao. Các người cứ giấu diếm bác là bạn bè, nhưng thật ra đâu có sao, bây giờ là niên đại gì rồi, cái gì cũng phải nhanh chóng! Yêu thanh niên trẻ thì có gì phải che giấu, có lập gia đình cũng không sao!”
Diệp mẫu khoát tay áo nói.
Tôi xoay vòng 360 độ, suýt nữa thì té xỉu, lời này một người mẹ có thể nói được ư, tôi có cảm giác như đang xúi giục người khác phạm tôi!
“Mẹ, người hiểu lầm rồi, đây là học sinh của con, cha mời hắn tới!”
Diệp Tiêu Tiêu gấp đến độ dậm chân tại chỗ.
“Học sinh? Con tưởng mẹ là người hồ đồ không biết suy nghĩ hả? Lúc nãy hắn gọi con là Diệp Tiêu Tiêu, làm gì có học sinh nào dám trực tiếp gọi tên cô giáo như vậy không? Định lừa ai vậy!”
Diệp mẫu rung đùi đắc ý, làm như mình đã biết hết mọi chuyện.
Tôi đúng là không còn lời nào để nói nữa rồi! Hoàn toàn là hiểu lầm, bình thường tôi vẫn gọi nàng như vậy, nên lúc này quen miệng nói ra mà thôi.
Diệp Tiêu Tiêu hung hăng liếc tôi một cái, nhưng tôi lại làm như không nhìn thấy, làm như sự việc chẳng có gì liên quan tới mình.
“Tiêu Tiêu, con về rồi à!” Lúc này, có một giọng nam hùng hậu giải vây cho chúng tôi. Một nam tử khoảng hơn 50 tuổi từ trong phòng đi ra.
Sau khi tôi nhìn thấy thì không khỏi sửng sốt, tại sao lại là hắn!
Nam tử này nhìn thấy tôi cũng sửng sờ, hai chúng tôi mặc dù không ai lên tiếng, nhưng trên mặt đều hiện lên một câu hỏi: tại sao lại là bác/cháu!
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, khẽ cười nói:
“Xin chào bác Diệp!”
Người này chính là bác Diệp, lần trước vẫn đánh cờ với ông của Nhan Nghiên!
“Tiểu Lưu! Chúng ta lại gặp mặt rồi, thế nào, con gái bác có bằng được với cháu gái của lão Triệu không!”
Bác Diệp cười cười, nháy mắt ra hiệu cho tôi.
Không phải chứ, bác này tại sao lại nhớ dai như vậy, lần trước bác từng đẩy con gái mình cho tôi, bây giờ biết tôi là học sinh của Diệp Tiêu Tiêu còn nói giỡn! Cha mẹ cực phẩm như vậy, đúng là ít thấy!
“Cha! Người biết hắn?”
Diệp Tiêu Tiêu nghe thấy cha mình đùa giỡn như vậy, đỏ mặt nói.
“Sao lại không biết, Tiểu Lưu chơi cờ vây rất lợi hại! Lát nữa chúng ta luận bàn một chút!”
Bác Diệp gật đầu nói.
“Lão Diệp, người này có phải bạn trai của Tiêu Tiêu hay không?”
Diệp mẫu giờ mới hiểu được người này đúng là không phải bạn trai của Diệp Tiêu Tiêu.
“Khụ, … Khụ!”
Bác Diệp hắng giọng một cái nói:
“Bây giờ còn chưa phải, nhưng sau này sẽ phải!”
Không đợi lời nói của tôi, bác Diệp đã tiếp tục nói:
“Chuyện này… Tiểu Lưu, nghe Tiêu Tiêu nói, cháu định quyên góp 1000 vạn? Là thật hay giả?”
“Đúng, đây là quyên góp cho sự nghiệp giáo dục!”
Tôi cười nói.
Sớm biết người này là cha của Diệp Tiêu Tiêu, thì tôi sẽ không tới đây, ánh mắt của bác Diệp với Diệp mẫu giống y như nhau, tràn đầy sự mập mờ, giống như con gái này không phải do hai người sinh ra vậy, có khi tôi còn hoài nghi, hai người này thần kinh có vấn đề hay không.
Diệp mẫu sau khi nghe được câu nói 1000 vạn, thì hai mắt sáng rực rỡ, trong mắt bắn ra vô số ngôi sao, trong lòng đã đem tôi thành người con rể vàng rồi.
Trong lòng tôi rét lạnh, ánh mắt của Diệp mẫu làm tôi vô cùng mất tự nhiên, cho nên tôi nói:
“Bác Diệp, hay là chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi!”
Bác Diệp nghe tôi nói như vậy, mới kịp phản ứng nói:
“Cháu thấy đấy, bác quên mất, cháu tới chơi mà lại đứng ở cửa nói chuyện!, Tiểu Lưu, cháu đến thư phòng của bác, hai chúng ta vừa đánh cờ vừa nói! Tiêu Tiêu, mang cho cha hai chén trà.”
Tôi đổi dép, đi theo Bác Diệp vào thư phòng, lúc đi, Bác Diệp nhỏ giọng nói:
“Cháu có hứng thú với con gái của bác không? Có cần bác hỗ trợ hay không?”
“Cái này… Bác Diệp, bác hiểu lầm rồi, cháu với Tiêu Tiêu chỉ có quan hệ cô trò thôi.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi đã hối hận.
Trời ạ, miệng của tôi sao vậy, lại gọi nàng là Tiêu Tiêu, thân mật như vậy sao có thể tránh được hiểu lầm đây.
“Đã gọi là Tiêu Tiêu, thân mật như vậy rồi, còn nói không có gì?”
Giọng bác Diệp giống y như Diệp mẫu, đúng là người một nhà có khác.
“Chúng cháu đúng là không có gì mà!”
Tại sao tôi lại có một cảm giác càng giải thích càng hiểu lầm!
Nói thật, tôi không phải là không có ý đồ với Diệp Tiêu Tiêu, bộ ngực lớn của nàng chính là sức hấp dẫn vô cùng với tôi.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 172: Gặp lại bác Diệp