Huyền Thiên khinh thường cười cười, nói:
– Cho dù hai người trở về thì đã có sao? Các ngươi dám đối với sư huynh bất kính, tát cho các ngươi mấy cái đã nể mặt lắm rồi. Trong mười nhịp thở lập tức cút ra khỏi tầm mắt của ta, nếu không hôm nay các ngươi phải bò đi.
Mấy người đang nhìn Huyền Thiên hằm hằm lập tức sợ hãi trong lòng, đám người từ trong mắt Huyền Thiên thấy được sự kiên định, lời hắn vừa nói không phải giỡn à!
– Chúng ta đi!
Giang Hạo Vũ cắn răng vung tay lên rời đi.
Mấy người lập tức đuổi theo, bất quá so với lúc trước vênh váo tự đắc, trong tay đong đưa mỹ nhân phiến, tiêu tiêu sái sái so sánh thì giờ phút này chật vật mà rời đi.
– Huyền sư huynh, chúng ta cũng cáo từ!
Nội môn đệ tử bốn phía sau khi thấy đám người Giang Hạo Vũ rời đi cũng nhao nhao mở miệng nói, sau đó, lục tục tán lui.
Huyền Thiên hôm nay khiến cho mỗi một vị nội môn đệ tử đều kinh hãi, tuy rằng Huyền Thiên ẩn dấu thực lực thắng bọn hắn không ít hạ phẩm chân khí đan, nhưng đây cũng là có nguyên nhân đấy.
Nếu như không phải là bọn hắn thấy Huyền Thiên mới đi vào môn, cho rằng Huyền Thiên dễ khi dễ, chỉ có hư danh, muốn đánh bại Huyền Thiên chứng minh địa vị của mình thì làm sao tới khiêu chiến Huyền Thiên?
Rất nhanh nội môn đệ tử bên ngoài Hoàng Thiên Các đều lui, chỉ còn lại có ba người Phong Bất Chí, Tôn Diệc Thu, Cố Thiên Nhu.
Ba người đi tới trước mặt Huyền Thiên, Phong Bất Chí nói:
– Huyền… Hiện tại nên gọi ngươi Huyền sư huynh rồi, đây là hạ phẩm chân khí đan của ngươi! Text được lấy tại Truyện FULL
Huyền Thiên nhận lấy tứ bình hạ phẩm chân khí đan nói:
– Sư huynh sư đệ, bất quá là khách sáo xưng hô, chỉ cần hợp thì gọi sao cũng vậy cả, các ngươi không cần để ý.
– Huyền sư huynh, ngươi thật sự là … thật là làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt, không chỉ vượt quá dự liệu của chúng ta mà còn vượt qua tiềm thức của chúng ta. Thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
Vẻ mặt Tôn Diệc Thu sợ hãi thán phục nói.
Cố Thiên Nhu ở một bên dùng sức gật nhẹ đầu đồng ý với Tôn Diệc Thu.
Phong Bất Chí nói:
– Sở Phong sư huynh tại thời điểm Tiên Thiên Cảnh nhất trọng cảnh giới chỉ đánh bại đệ tử bậc thang thứ hai thua ở trong tay đệ tử bậc thang thứ nhất, so với Huyền sư huynh thì Sở Phong sư huynh còn kém nhiều. Xem ra Huyền sư huynh là Chân Long của Thiên Kiếm Tông ta. Thành tựu ngày sau không thể hạn lượng.
Huyền Thiên cười nhàn nhạt nói:
– Tu vi của ngươi cũng bước chân vào Tiên Thiên Cảnh tam trọng, không được bao lâu, hẳn là một trong thập đại nội môn đệ tử, ngày sau trở thành nội môn trưởng lão của bổn tông cũng là điều khẳng định.
– Phong sư huynh chính là tấm gương của ta.
Tôn Diệc Thu nói.
Phong Bất Chí nói:
– Không có tiền đồ, muốn tìm người làm tấm gương, vậy thì phải tìm Huyền sư huynh.
Tôn Diệc Thu nhìn Huyền Thiên, cổ hơi rụt lại nói:
– Cái này kém qua xa, khoảng cách quả thực xa xa không theo nổi, vĩnh viễn đều khó có khả năng đuổi theo.
Phong Bất Chí nói:
– Có một mục tiêu đuổi không kịp mới có thể một đường đi được xa hơn trên Võ Đạo. Trước kia mục tiêu của ta là Sở Phong sư huynh, hiện tại phải đổi thành Huyền sư huynh rồi.
Huyền Thiên im lặng nhìn hai người nói:
– Hai ngươi thôi đi, còn thổi phồng nữa ta sẽ nổi da gà đó.
Hai người ngượng ngùng cười cười, Phong Bất Chí nói:
– Ta chỉ nói lời thật, bất quá, Huyền Thiên sư huynh, thủ hạ của Sở Phong sư huynh là đệ tử Top 10 nội môn không chỉ có một Giang Hạo Vũ. Đặng Phi xếp hàng thứ nhất, Mộ Văn Chiêu thứ tư, Dương Thiên Quân thứ năm, Lâm Như Hải thứ bảy đều là đầy tớ của Sở Phong sư huynh. Ngươi đánh bại Giang Hạo Vũ, nhất định sẽ có đệ tử cường đại hơn tới khiêu chiến ngươi. Bất quá những đệ tử này đều ở bên ngoài lịch lãm rèn luyện. Giang Hạo Vũ hôm nay mới trở về.
Huyền Thiên cười nhạt một tiếng, nói:
– Binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, chỉ cần đám người nguyện ý cùng ta chiến một trận, ta cũng chỉ có phụng bồi rồi, bất quá ta chuẩn bị muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện thời gian, kiếm chút điểm công lao, trong thời gian ngắn bọn họ là đừng nghĩ tới khiêu chiến ta.