Mắt thấy người chuẩn bị rời đi, từ xa sải bước ngăn cản bọn họ, “Đây thật sự là hiểu lầm, vừa rồi có thể là do tôi lỡ tay, trách tôi trách tôi, thực xin lỗi.”
Lúc này đứng yên mặc kệ những lời chế giễu là cách tốt nhất.
“Có lẽ, có lẽ cậu ấy thật sự không cố ý.” Mạc Chi Dương kéo tay Dương chủ biên, vào lúc này đóng vai một đóa sen trắng lương thiện.
Dương chủ biên mặc kệ, ngược lại còn mắng: “Cậu thật quá ngốc, người khác nói gì cũng tin!”
Cậu ngốc?
Cố Mị không thể tin được nhìn Mạc Chi Dương giống như một con thú nhỏ đang trốn sau lưng Dương chủ biên, cậu thông minh đến mức tận cùng, sao có thể ngốc được.
Video này lúc đầu khá thú vị, một thiếu niên có vẻ ngoài đáng yêu đang nói về ước mơ, không sợ hãi và sự chăm chỉ của mình, sau đó lại bị người đẩy ngã và bị thương, máu tươi nhuộm đỏ cả áo trắng, phá lệ chói mắt, khiến người ta đau lòng.
Sau đó, có người tinh mắt phát hiện ra chàng trai trẻ này thế mà lại chính là đối tượng của Noãn Dương, Mạc Chi Dương, lần này dư luận lập tức dậy sóng.
Chỉ trong vòng mười phút, số lượng retweet đã lên tới hàng vạn, đương nhiên còn có hệ thống dầu vào lửa.
Hàn Tĩnh Bạch đang ở nhà, xem xong video, khép máy tính lại một cách thô bạo, bóng dáng của hắn biến mất trong phòng.
“Vừa rồi tôi thật sự chỉ là bất cẩn, cũng không có ý định đẩy ngã cậu ấy, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi trước.” Cố Mị biết màn kịch hôm nay nhất định sẽ thất bại.
Ít nhất, khiến cậu không thể không tồn tại trong giới biên tập là không thể.
Lúc này, Mạc Chi Dương còn bước ra cầu tình cho cậu ta: “Có lẽ cậu ấy thật sự không cẩn thận, Dương chủ biên tôi không sao, chỉ bị rách da một chút thôi.”
Vừa nói vừa đặc biệt đưa lòng bàn tay ra, vết thương trên lòng bàn tay trông rất chói mắt.
Cái người này đang cầu tình chỗ nào chứ, rõ ràng là đang đổ thêm dầu vào lửa.
Cố Mị tức đến ngứa răng, nhưng cũng hiểu rõ lúc này không nên xúc động, đành ngậm ngùi nuốt cục tức này xuống, sau này lại từ từ chỉnh cậu, “Thực, thực xin lỗi.”
“Chảy máu nhiều như vậy, sao lại còn nói là chỉ bị rách da?” Dương chủ biên nhìn bàn tay nhỏ nhắn nhuốm đầy máu, cảm thấy rất đau lòng.
Bây giờ những người có mặt ở đây đều không dám lên tiếng, dù sao chuyện này không giống với tình tiết trong dự liệu, mọi người cũng không dám lên tiếng, sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhưng đã có người nhận được tin tức.
Những người đó cầm di động lên nhìn, sắc mặt đại biến, thậm chí còn có người trực tiếp đứng dậy, “Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.”
Tình cảnh dần trở nên mất khống chế.
Có một số người muốn rời đi, lại có một người muốn xông vào.
Hàn Tĩnh Bạch đẩy cửa vào liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn này, phớt lờ mọi ánh mắt, chỉ tập trung vào Dương Dương đang phải chịu oan ức, bước thẳng lên sân khấu với đôi chân dài miên man.
“Noãn Dương?” Trong nháy mắt nhìn thấy người tới, Cố Mị đột nhiên nghĩ ra một cách khác, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay trái của Mạc Chi Dương, “Tôi thật sự không cố ý.”
Mạc Chi Dương đã nhìn thấu tâm tư của cậu ta, trước khi bị cậu ta túm lấy, tay phải đột nhiên đỡ lấy cậu ta, dùng sức rất lớn, đem người vỗn dĩ sắp ngã kéo đứng thẳng dậy, “Tôi tin là cậu không cố ý, nhưng tay tôi đau quá, huhuhu.”
Kế hoạch thất bại, Cố Mị đánh trả bị niết phát đau.
Động tác nhỏ vừa rồi đều bị Hàn Tĩnh Bạch thu vào mắt, nhất thời càng thêm tức giận, bước nhanh tới kéo tay cậu ta ra, ôm Dương Dương vào lòng, “Cậu là cái thá gì mà dám động đến em ấy!”
Cậu là bảo bối mà hắn nâng niu, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, chưa từng nghĩ tới mới không chú ý một lúc đã bị người ta bắt nạt.
Mạc Chi Dương nép vào lòng hắn, dùng giọng điệu rầu rĩ nói: “Thật ra, Cố Mị thực sự không cố ý, là do em đứng không vững.”
“Đến bây giờ em còn nói giúp cho cậu ta!” Hàn Tĩnh Bạch ôm người, cũng không biết nói gì với cậu mới tốt, cậu quá đơn thuần nên mới bị người khác lừa gạt dễ dàng như vậy.
Bị hắn dạy dỗ Mạc Chi Dương cũng không dám hé răng, vùi mặt vào ngực hắn lắng nghe tiếng tim đập, lộ ra nụ cười thành công, việc còn lại giao hết cho Hàn Tĩnh Bạch là được rồi, còn cậu thì yên tâm làm tiểu bạch liên.
Người trong lòng ngực đột nhiên không nói lời nào, Hàn Tĩnh Bạch ý thức được vừa rồi mình nói chuyện quá mức nghiêm túc, đành phải nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, có anh.”
Nhìn hai người khanh khanh ta ta, Cố Mị lần đầu tiên nhận ra rằng trong cuộc sống có cái gọi là hết đường chối cãi, trước nay đều là cậu ta khiến người khác như thế, mùi vị này thật đúng là không dễ chịu.
Các biên tập viên có mặt ở đây hầu hết đều là những người xuất sắc trong nhà xuất bản, mọi người đều đột nhiên nhận được tin tức, nếu họ mang tiếng bắt nạt người mới sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà xuất bản, họ vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt.
“Các vị, mọi người cứ thong thả nói chuyện, tôi còn có việc phải đi trước.”
Có người dẫn đầu, những người khác cũng rời đi theo, trong chốc lát trong hội trường rộng lớn này chỉ còn lại bốn năm người.
Đây thực sự là tự vác đá nện vào chân mình, Cố Mị hiện tại có chút khó chịu nhưng vẫn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, chuyện lộn xộn này, về phía công ty thật khó để giải thích.
“Chúng ta trở về đi.” Mạc Chi Dương thấp giọng cầu xin, “Chuyện này chúng ta coi như chưa xảy ra đi, được không.”
Lời này nghe thật chói tai, rõ ràng là do cậu gây ra, bây giờ ngược lại cậu trở thành người tốt, “Tôi cũng cảm thấy về chuyện này chúng ta nên bình tĩnh một chút.”
Hàn Tĩnh Bạch cuối cùng cũng nghe theo lời của Dương Dương, dù sao cũng có không ít cách khiến người sống không bằng chết, vì vậy hắn liền ôm người rời đi, Dương chủ biên cũng đi theo.
Thấy mọi người đều đã rời đi, Cố Mị tức giận đến mức ném mạnh chiếc microphone xuống đất, cơn tức còn chưa kịp nguôi ngoai thì đã nhận được điện thoại từ phía công ty, sắc mặt thay đổi, vội vàng quay về.
Trở lại khách sạn, Hàn Tĩnh Bạch rửa sạch vết thương cho cậu, “Em luôn bị người khác bắt nạt như vậy, không sợ anh đau lòng sao?” Tuy rằng không lớn, nhưng vẫn rất đau lòng.
Cú ngã này rất đáng giá.
Cố Mị bày một bữa tiệc Hồng Môn Yến kia, lại vì cú ngã này mà để cậu trở thành người ngây thơ và tốt bụng, khi Cố Mị trở về nhất định sẽ bị chủ nhân tính sổ.
Nhưng ngã cũng đã ngã, nhất định phải tranh thủ nhiều lợi ích hơn, để tối đa hóa lợi ích, đem tầm mắt chuyển hướng sang Hàn Tĩnh Bạch, nghĩ đến truyện người lớn vừa xem hôm qua.
Hê hê hê, kêu hắn nhảy thoát y cũng không quá phận đâu nhỉ?