Dung Lạc bước tới cửa kính, nhìn xuống cảnh sắc phồn hoa dưới chân mình, thấp giọng:
“Tôi sẽ dùng cách khác. Khiến cô ấy tự nguyện đi theo tôi.”
Dứt lời lại đưa tay lên che miệng cười một tiếng cực hạn yêu chiều, giọng nói như xa như gần, yêu dị mị hoặc:
“Cô có thấy không? Cô ấy trưởng thành rồi. Thật sự khiến tôi yêu đến điên cuồng không dừng lại được.”
Nghiên Nghiên cắn môi, gằn giọng:
“Dung Lạc!”
Dung Lạc không thèm để tâm, xoay người đi ra cửa, bỏ lại sau lưng một từ lạnh lẽo quỷ dị:
“Rút.”
Nghiên Nghiên giận đến bốc hoả, Dung Lạc và Vương Luân cùng đám người đồng loạt rời đi liền nổi điên hất toàn bộ chai rượu trên bàn gần đó xuống đất, quát lớn:
“Khốn kiếp!!!”
________
Ngoài cửa xe trời đã nhá nhem tối.
Hạ Nhi ngồi sau xe, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa, nhìn chút ánh sáng cuối cùng bị màn đêm nuốt gọn.
Đường phố lên đèn, rực rỡ phồn hoa, các con đường lớn ngõ nhỏ của Kiền Thành lại tấp nập rộn ràng. Ánh mắt cô xuyên qua cửa kính nhìn con đường dài hun hút đang lướt qua trước mặt mình. Những ánh đèn lung linh, trông giống như dòng sông Ngân Hà trên bầu trời đêm.
“Hạ tiểu thư! Cô đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy sao?” Hàn Tịch cất giọng hỏi.
Hạ Nhi chống tay lên cửa kính, nghiêng đầu thấp giọng:
“Thuận lợi đến mức tôi có chút không quen.”
Hạ Nhi đưa tay lên nhìn mặt dây chuyền lấp lánh trong tay mình, cười khẽ:
“Cô nói xem! Dung Lạc đây là có ý gì? Chả lẽ lại như lời cô ta nói? Muốn tôi tự nguyện theo cô ta?”
Hàn Tịch ngồi vị trí tay lái phụ hơi trầm mặc một lúc, lát sau liền nhỏ giọng:
“Cũng có thể. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Dung Lạc giống như… nắm chắc cái gì đó. Với lại, chuyện cô đến Kiền Thành rất bí mật, tại sao Dung Lạc lại biết mà chuẩn bị trước mọi thứ đợi cô như thế?”
Hạ Nhi hạ tầm mắt, hít sâu một hơi.
Đó cũng là điều mà cô đang suy nghĩ, chuyện lấy lại Lệ Nhân Ngư cô hành động rất kín kẽ, nhưng Dung Lạc giống như nắm kỹ mọi hành động của cô, lúc tới Lăng gia phát hiện ra Lệ Nhân Ngư đang nằm trong tay Dung Lạc, cô cũng có chút hoảng.
Lăng gia…
“Cô nghĩ ra rồi đúng không?” Hàn Tịch cười khẽ nói.
Hạ Nhi cắn môi, nghiến răng nghiến lợi không tin tưởng bật ra một câu:
“Lăng gia có quan hệ với Dung Lạc?”
Hàn Tịch bật cười, nhẹ giọng nói:
“Không phải là có quan hệ. Lăng gia là của Dung Lạc. Lúc nãy cô có thấy không? Dung Lạc và cô động tĩnh lớn như vậy, họ Lăng đều không hề xuất hiện. Bọn họ vốn là người của Dung Lạc, theo chỉ thị của Dung Lạc bày sẵn trận để cô chui đầu vào. Nếu Dung Lạc không tuỳ tiện thả cô rời đi, có lẽ cả ba người chúng ta phải tốn không ít sức lực, còn chưa chắc rời khỏi Lăng gia được.”
Hạ Nhi da đầu run lên.
Lăng gia…
Chưa nói đến việc Lăng gia ở Kiền Thành là một đế quốc thương nghiệp, nghe nói còn dính líu tới quan hệ chính trị của một vài quốc gia, có tin đồn rằng, ngoài mặt Lăng gia làm ăn đàng hoàng, thực chất bên trong đang ngấm ngầm giao dịch vũ khí quân sự. Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là trong số các sức mạnh chống đỡ phía sau Lăng gia còn có quân đội các quốc gia.
Lăng gia lại nằm trong tay Dung Lạc, chiếm lĩnh một Kiền Thành phồn hoa, chưa từng lộ ra chút tiếng gió nào về việc đó.
Hạ Nhi hơi sợ, vì cô nhìn không thấu con người Dung Lạc, cho dù cô biết rõ nữ nhân ấy sẽ không làm tổn thương cô, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi.
Một nữ nhân cường thế không nhìn thấu được mới là sự đáng sợ thực sự.
Bản lĩnh này của Dung Lạc là từ đâu mà có? Nếu chỉ là trải qua sự mài giũa của thời gian và sự tôi luyện của thương trường cũng không thể tôi luyện được đến mức này.
“Cô sợ sao?” Hàn Tịch bật cười khe khẽ.
Hạ Nhi trầm mặc, mở miệng:
“Sợ chứ! Dĩ nhiên là phải sợ rồi. Đằng sau lưng đã có một Nam Cung gia có thể nghiền chết người ta, bây giờ Kiền Thành này cũng là của cô ta, cô bảo liệu tôi có sợ không?”
Hàn Tịch cười khẽ, giọng nói trầm ấm vang lên:
“Có tôi bảo vệ cô — Đừng sợ.”
Hạ Nhi cúi đầu trầm mặc.
Hàn Tịch liếc nhìn ánh đèn đường trải dài trên mặt đất, thấp giọng bổ sung:
“Với lại! Vị Khương gia kia cũng cất giấu không ít bí mật chưa cho cô biết đâu. Cô nghĩ Lam gia sau lưng Khương Tình làm gì?”
Hạ Nhi nghe thấy liền ngẩng đầu lên.
Hàn Tịch lại thấp giọng:
“Có một kiểu người mà sự tàn nhẫn viết thẳng lên mặt, lại có một kiểu người mà sự tàn nhẫn khắc vào trong cốt tủy. Loại thứ nhất thì chỉ ra vẻ, gặp người mạnh thật sự sẽ nhũn người ngay, nhưng Khương Tình chính là loại thứ hai, một khi chiến đấu, cô ấy sẽ thật sự tàn nhẫn, vừa đấu trước mặt, vừa có thể chơi chiêu sau lưng, trước mặt giật lấy lợi ích, sau lưng cho kẻ địch thấm máu. Cô nên có niềm tin vào nữ nhân ấy. Khương Tình không dễ chọc. So với Dung Lạc thì còn nguy hiểm hơn cả trăm vạn lần.”
Hạ Nhi nghe xong thì cười khẽ, không nói gì.
Khương Tình trước mặt cô luôn ôn nhu dịu dàng như nước, nhưng cô biết rõ — một người có thể dùng vài năm, trở thành vương giả trẻ tuổi nhất của hai giới ‘hắc – bạch’, tất nhiên số người đắc tội cũng nhiều vô số kể.
Có thể nói từng giây từng phút, nữ nhân ấy đều đang như bước trên lưỡi dao.
Một người như vậy nếu không tàn nhẫn thì thứ đánh mất không đơn giản là tiền bạc, mà còn là mạng sống.
Với tư cách là gia chủ Khương gia, quản lý đại bộ phận các sản nghiệp của Khương gia, sao có thể là một người đơn giản được?
Những năm qua, dù là người tốt hay người xấu, nữ nhân ấy có lẽ đã gặp nhiều rồi, việc rơi vào những hoàn cảnh nguy hiểm cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Để có thể trở thành một Khương Tình như hiện tại — biết tiến biết lùi, giỏi âm mưu, sách lược, vững vàng, trầm ổn.