Quan Chính Sơn bật cười nhìn Tô San: “Tô San đấy à? Sao bố cháu không tới?”
Tô San mỉm cười đáp lại: “Bố cháu có việc không tới được, bảo cháu tới thay ông ấy”.
Bởi vì Tô San mới về nước không lâu, lại được Tô Thành Vũ bảo vệ rất tốt nên rất ít người biết đến thân phận của cô ta.
Nhưng Quan Chính Sơn là chủ của một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Trần Anh Tuấn cũng là một trong số đó.
Khi anh ta trông thấy Tô San trò chuyện vui vẻ với Dương Thanh, sắc mặt anh ta tối sầm lại.
“Sao thằng nhãi kia lại vào được?”
Viên Mộc cau mày hỏi.
Trần Anh Tuấn nghiến răng nói: “Nhất định là con ả đê tiện kia dẫn vào!”
“Anh nói là con nhỏ có hôn ước từ nhỏ với anh, con gái của Tô Thành Vũ giàu nhất Giang Hải đấy hả?”
Em trai Viên Mộc là Viên Thiệu lên tiếng hỏi.
Ba người họ được xưng là “Ba kiếm khách của Châu Thành”, quan hệ vô cùng thân thiết.
Hai người còn lại biết rất rõ chuyện của Trần Anh Tuấn.
Trần Anh Tuấn khẽ gật đầu, cắn răng đáp: “Tôi theo đuổi con ả này lâu như vậy mà cô ta không chịu để ý đến tôi, lại tươi cười hớn hở với thằng con rể của một gia tộc thấp kém!”
“Tôi giúp anh giải quyết thằng đó nhé!”,
Viên Thiệu cười nói.
“Từ từ!”
Trần Anh Tuấn vội nắm lấy cánh tay Viên Thiệu ngăn lại, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Thằng khốn này biết võ.
Đến cả hai vệ sĩ của tôi đều không đánh lại anh ta!”
“Ồ?”
Viên Mộc hơi ngạc nhiên hỏi: “Lợi hại vậy sao?”
Tuy hắn ta rất tin tưởng thực lực của mình nhưng cũng không phải loại người lỗ mãng.
Vệ sĩ của Trần Anh Tuấn đều là lính đã giải nghệ, thực lực không hề tầm thường.
Hắn ta tự thấy mình không phải đối thủ của họ.
Trần Anh Tuấn lại nói hai tên vệ sĩ cùng lên cũng không đánh lại Dương Thanh, khiến hắn ta rất kinh hãi.
“Yên tâm, tôi sẽ không động tay động chân với anh ta, chỉ đấu trí thôi!”
Viên Thiệu không thèm để ý tới lời nhắc nhở của Trần Anh Tuấn mà cất bước đi thẳng tới chỗ Dương Thanh.
Đúng lúc có người tới tìm Quan Chính Sơn, Dương Thanh với Tô San liền đi tìm một chỗ yên tĩnh khác.
.
Đam Mỹ Hài
Dương Thanh đã sai Mã Siêu đi tìm Hạ Hà, bây giờ chỉ có thể chờ ở đây.
“Ê! Anh kia, anh chỉ là con rể của một gia tộc thấp kém, sao anh dám vào đây?”
Viên Thiệu đi tới trước mặt họ, chỉ vào Dương Thanh quát lớn.
Tiếng quát này của cậu ta khiến rất nhiều người xung quanh chú ý tới.
Đám người vốn đang nghi ngờ lời nói của Viên Thiệu, trông thấy Dương Thanh lập tức tin tưởng.
Mọi người ở đây đều là các gia tộc hàng đầu và giới thượng lưu của tỉnh Giang Bình.
Đàn ông thì mặc vest đi giày da đắt tiền, tay đeo đồng hồ sang trọng, phụ nữ thì đeo đầy vàng bạc xa xỉ trên người.
Chỉ duy nhất một mình Dương Thanh mặc quần áo tầm thường, trông không hề giống người nhà giàu.
Dương Thanh không muốn trở thành tiêu điểm nhưng luôn có người khiến anh bị chú ý.
Sắc mặt Tô San lạnh xuống, giận dữ nói: “Anh ấy là bạn tôi đưa tới, sao hả? Anh nghi ngờ cả tôi à?”
Viên Thiệu cũng không tức giận, mỉm cười đê tiện đánh giá Tô San: “Tôi không nghi ngờ người đẹp, nhưng bắt buộc phải nghi ngờ anh ta!”
“Buổi đấu gia tối nay cho phép người được mời dẫn theo bạn bè tới tham dự nhưng lại có một điều kiện đi kèm, đó là phải có tài sản hơn một trăm triệu.
Nghe nói anh ta chỉ là người của một gia tộc thấp kém sắp phá sản, cô nghĩ anh ta có thể lấy ra được một trăm triệu không?”
Nghe Viên Thiệu nói vậy, mọi người đều gật đầu theo bản năng, đúng là có quy định này.
Nếu Dương Thanh thực sự giống như Viên Thiệu nói chỉ là người của một gia tộc thấp kém, nhất định không kiếm nổi một trăm triệu.
Dương Thanh híp mắt nhìn chằm chằm Viên Thiệu: “Cậu dám chắc trên người tôi không có một trăm triệu sao?”
“Tôi thấy anh tới đây để gây rối đúng không? Có hay không bản thân anh cũng không biết à?”
Viên Thiệu không thèm che giấu sự chế giễu của mình, cười lạnh nói: “Đừng nói là một gia tộc thấp kém sắp phá sản, đến cả người của gia tộc hạng trung cũng không kiếm được một trăm triệu đâu!”
“Tôi đề nghị kiểm tra tài sản của anh ta, phòng khi anh ta có mục đích xấu, phá hoại tâm trạng của mọi người”.
Viên Thiệu nhìn lên tầng hai, lớn tiếng nói.
Cậu ta biết chắc chắn có người nghe thấy lời mình vừa nói.
– —————————
.