Không cần đoán cũng biết vì sao Phong Nguyên lại sắp đặt lính tuần ngoài núi, nếu chỉ vì tin tức đó thì Vệ Quyết không cần để đại tướng như Kỳ Minh rút khỏi tiền tuyến.
Chẳng qua vừa nãy có mặt Thanh Duy nên Kỳ Minh không dám nói thật.
“Bẩm Ngu hầu, người của Phong Nguyên đã phát hiện ra vại dầu và đá tiêu mà quân giám sát dùng để nổ núi, lúc này phe địch đã chia hướng, một nửa bộ binh cầm chân chúng ta, số còn lại đi lấy lưu huỳnh chế tạo ngòi nổ…”
“Trước khi Huyền Ưng Ti tới Chi Khê đã thông cho quân trú đóng tại Bách Dương, sáng ngày mai quân trú đóng sẽ đến nơi, Phong Nguyên đã phát hiện ra, biết mọi sự thành bại là ở tối nay nên xem chừng muốn làm liều…”
Nghe thấy thế, Tạ Dung Dữ nhắm nghiền hai mắt.
Tình hình tệ hơn y tưởng rất nhiều, quả nhiên Phong Nguyên đã bất chấp mọi việc, dám cả gan ra tay giết quân đội của Thiên tử.
Nhưng ngẫm kỹ, nếu đã không tiếc bất cứ giá nào tiêu hủy tội chứng thì ông ta và Khúc Bất Duy, hoặc Chương Hạc Thư sẽ còn một đường sống; còn nếu tội chứng rơi vào tay Huyền Ưng Ti, thứ chờ đợi bọn chúng chính là một tờ lệnh tru di cửu tộc.
“Ý Vệ Quyết thế nào?”
Kỳ Minh chắp tay đáp: “Vệ Chưởng sứ nói, toàn thể Huyền Ưng Ti chịu đựng năm năm chỉ vì ngày hôm nay, miễn là lấy được tội chứng, Huyền Ưng Ti sẵn sàng hi sinh chiến đấu với đội quân của Phong Nguyên, cầm chân binh lính giúp Nhạc tiền bối và thiếu phu nhân. Chỉ là,” Kỳ Minh dừng lại, “Vệ Chưởng sứ còn bảo, chỉ cần có một đường sống, Huyền Ưng Ti chắc chắn sẽ không bỏ qua, nên mới cử thuộc hạ tới hỏi ý Ngu hầu.”
Tạ Dung Dữ lạnh lùng nhìn nơi hai quân giao chiến, do địa hình nên Huyền Ưng vệ đã bị đẩy lùi, cuộc chiến gần như lan đến trước mắt, thậm chí y còn có thể thấy bóng dáng Phong Nguyên vung đao giữa loạn quân, “Bổn vương cũng không muốn bỏ qua.” Y nói, “Nhưng không cho phép toàn thể Huyền Ưng Ti mất mạng vì tội ác của kẻ khác.”
Y dừng một lúc, “Một canh giờ. Chỉ cần không gặp bất trắc, trong vòng một canh giờ, chắc chắn Tiểu Dã và Nhạc tiền bối sẽ lấy được tội chứng, lúc ấy Huyền Ưng Ti phải rút lui toàn bộ binh mã. Một canh giờ, sống sẽ sống, mà chết sẽ chết.”
“Đã rõ!” Kỳ Minh chắp tay, “Vệ Chưởng sứ nói, trước lúc đó sẽ cố gắng cử người phá vòng vây xông lên núi, ngăn cản đội ngũ của Phong Nguyên châm ngòi.”
Nói đoạn, hắn toan gọi người đi chuyển lời tới Vệ Quyết, nhưng vừa xoay người thì Phong Nguyên đã dẫn binh áp sát, Chương Lộc Chi cũng dẫn lính lao tới từ cánh bên, Vân Đầu Đao trong tay đã tắm máu, những hạt máu nhuộm trên lưỡi đao như có sát khí, dưới nhát chém của hắn, luồng sát khí và lưỡi đao chém trúng ngực của thị vệ trước mặt Phong Nguyên, đồng thời hắn ngoái đầu nói: “Ngu hầu, Vệ Chưởng sứ lệnh cho thuộc hạ bảo vệ ngài rút lui trước!”
Đáng tiếc Huyền Ưng vệ đã bị Phong Nguyên phá vỡ trận hình, rất khó dàn trận lại, một khắc sau, lại có vài mũi tên bắn ra từ trong núi, Kỳ Minh nhanh chóng rút đao chặn lại tên bay, mà hắn là cận vệ của Tạ Dung Dữ, trong lúc hắn phân tâm chặn tên, bên cạnh Tạ Dung Dữ lập tức lộ ra sơ hở, Phong Nguyên chỉ chờ mỗi khoảnh khắc này, dưới sự che chắn của binh lính, ông ta tức khắc vung đao chém về phía Tạ Dung Dữ.
Chương Lộc Chi đang bị chặn ở cánh bên, không thể phân thân, thấy cảnh ấy thì quát lớn: “Phong Nguyên to gan, Ngu hầu là vương gia đương triều, ông dám làm hại ngài ấy tức là làm phản!”
Phong Nguyên nghĩ bụng dầu gì cũng đã xé rách mặt, chẳng thiết gì nữa, cười lạnh nói: “Hắn ta mà vương gia cái gì? Chỉ là đứa con côi của sĩ tử nhảy sông Thương Lãng…”
Lời còn chưa dứt, trong loạn quân bỗng vang lên một tiếng *cheng*, không ai rõ Tạ Dung Dữ rút gươm tự lúc nào, kiếm quang như nước sắc bén quét ngang, cản lại một chiêu của Phong Nguyên.
Có thể là vì bình thường Tạ Dung Dữ quá lạnh lùng trầm ổn, hoặc có thể vì y là Chiêu vương được thụ phong sau sự kiện Thương Lãng, thường ngày không chấp bút thì cũng cầm sách, cho nên đã khiến tất cả mọi người gần như quên rằng Tiểu Chiêu vương cũng biết võ công.
Quên mất tối nay y vẫn mang theo một thanh gươm sắc bén.
Phong Nguyên cũng quên mất điều đó. Ông ta biết Huyền Ưng vệ sẽ không để Ngu hầu của bọn họ bị thương, vung đao chém cũng chỉ muốn phá hủy khí thế của Huyền Ưng vệ, nào có ngờ Tạ Dung Dữ đã chuẩn bị tiếp chiêu, đánh trả lại mình. Ngay lập tức, Tạ Dung Dữ không hề lùi bước, tay nâng gương xoạch một nhát, thân gươm lập tức chiếm thế thượng phong, đè trường đao của ông ta xuống, sau đó trượt về phía trước, lưỡi gươm nhắm thẳng vào ngực ông ta. Phong Nguyên khẽ nhíu mày, né người tránh sang trái, nhưng Tạ Dung Dữ đoán được ông ta tất sẽ né tránh, lập tức thu gươm về, trở tay nhẹ nhàng lùi về sau, ánh trăng lướt qua vạt áo, bước này chính là lấy lui làm tiến, người và gươm rút lui nhưng từ trong tay áo lại bắn ra mấy luồng sáng tối, trực tiếp đẩy lùi binh lính xông lên.
Phong Nguyên giật mình, ông ta biết Tiểu Chiêu vương biết võ, nhưng không ngờ võ công của y lại cao cường đến vậy, quả nhiên y đã giao du với nữ tặc họ Ôn kia một thời gian dài, từng chiêu từng thức đều hạ lưu giống hệt nữ Ôn thị, còn giấu cả mũi tên trong tay áo!
Phong Nguyên cũng loáng thoáng nghe nói về lý do Tiểu Chiêu vương học võ.
Năm ấy khi sĩ tử nhảy sông, triều đình đau lòng vì sự ra đi của các anh tài Tạ Trinh, Trương Ngộ Sơ. Sau đó Chiêu Hóa đế đón Tạ Dung Dữ vào cung, sợ y cũng như phụ thân – quá chân thành ngay thật, quá cứng dễ gãy, cho rằng tập võ có thể mài mòn tâm tính, bèn sai một tướng quân truyền võ nghệ cho Tạ Dung Dữ.
Vị tướng quân này lại có giao tình khá tốt với Phong Nguyên, trong mấy năm dạy dỗ Tạ Dung Dữ đã khen ngợi không ngớt lời, Phong Nguyên nghe mòn cả tai, trong đó ấn tượng nhất một câu: Trên đời này có người thật sự có thiên phú dị bẩm, dù làm gì cũng vô cùng xuất sắc.
Phong Nguyên và Tạ Dung Dữ qua lại mấy chiêu, biết rằng mình đã đánh giá thấp y. Không phải ông ta thừa nhận mình không phải là đối thủ của Tạ Dung Dữ, chỉ sợ Tạ Dung Dữ cũng đã học vài chiêu từ Nhạc Ngư Thất, biết đối đầu với Phong Nguyên phải khéo léo linh xảo, ông ta tấn công thì y thủ, ông ta lui thì y tiến, nhẹ nhàng như thể y vốn được sinh ra giữa chiến trường núi non nơi này.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn chẳng còn vẻ nào giống thư sinh, cũng không giống một vị vương tôn quý tộc, mà hệt như một vị tướng trẻ tuổi, một kiếm khách áo trắng trong ánh lửa hừng hực.
Phong Nguyên tiếp đường kiếm sắc bén của Tạ Dung Dữ, trong đầu chợt nhớ tới lời dặn của Chương Hạc Thư trước lúc rời kinh, “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ngươi phải biết, Tiểu Chiêu vương dốc lòng điều tra vụ án Tiển Khâm Đài này không phải vì bất kỳ ai mà chỉ vì bản thân hắn, ba chữ Tiển Khâm Đài chính là gông xiềng trói buộc hắn, nửa đời hắn đều đang giãy giụa thoát khỏi gông cùm này.”
Rốt cuộc Tiểu Chiêu vương là ai?
Y là hậu nhân của sĩ tử trầm mình dưới Thương Lãng, là vị vương đích thân tiên đế phong, hay là Đô Ngu hầu của Huyền Ưng Ti đang cầm gươm lúc này?
Không, không phải, ánh lửa chiếu vào đôi mắt trong veo của Tạ Dung Dữ, phản chiếu rất rõ sự kiên định.
Phong Nguyên bỗng nhận ra người trước mắt là ai, sĩ tử nhảy sông đã phủ mây mù lên người Tạ gia tiểu công tử, Chiêu Hóa đế nhất quyết đưa y vào cung, thân phận vương gia đã giam cầm cả đời y, sau đó Tiển Khâm Đài sập, y bị trói chân trong một tấc vuông trời đất không cách nào cất bước, buộc lòng phải đeo mặt nạ, hóa thân thành người khác.
Nhưng y quá thông minh, ngay từ nhỏ y đã biết mình muốn gì, biết mình là ai.
Dù chấp bút hay là cầm kiếm, y vừa không phải thư sinh ngà say dựa lan can như phụ thân, cũng không phải vị điện hạ dưới một người trên vạn người được đế vương tin tưởng, triều thần coi trọng; Ngay cả trong ánh sáng của đội quân hỗn loạn lúc này, một thân áo trắng cầm gương cũng chỉ là ảo ảnh.
Sau khi thoát khỏi gông xiềng, y hẳn sẽ ngồi thuyền dạo sông tiêu dao vô tư lự.
Tất cả những chuyện y làm tới ngày hôm nay chỉ để thoát khỏi ma chướng mang tên Tiển Khâm Đài.
Thậm chí Phong Nguyên cũng hiểu rõ, vì sao vị Tiểu Chiêu vương cao cao tại thượng, khắc kỷ thủ lễ lại nặng tình với một nữ tặc sơn dã đến vậy, có lẽ vì thông qua nàng ta, y thấy được những điều tốt đẹp mà bản thân chỉ mong ngóng mà không dám cưỡng cầu.
Khi đã nghĩ thông, Phong Nguyên bỗng cảm thấy sợ hãi, nếu tối nay mình không thể tiêu hủy bằng chứng Sầm Tuyết Minh để lại, vậy thứ chờ đợi ông ta chính là cái chết; ngược lại đối với Tiểu Chiêu vương mà nói, nếu không thể phơi bày chân tướng Tiển Khâm Đài, liệu thứ chờ đợi y có phải là mây mù bất tận hay không.
Nên thực chất bọn họ đều như nhau, không ai còn đường lui, cũng chẳng ai có thể nhường bước.
Bất kể Tiểu Chiêu vương hay Huyền Ưng Ti, bọn họ sẵn sàng dùng toàn tính mạng cầm chân ông ta.
Tạ Dung Dữ đã đoán được ông ta sẽ không dám hạ thủ vương gia ngay trước mặt quân giám sát, nên mới dây dưa với ông ta hòng giúp Vệ Quyết tranh thủ thời gian, ngăn chặn vệ binh châm ngòi trên núi.
Không thể trì hoãn được nữa!
Ngay sau đó, màn tên lạc lần thứ hai bay tới, nhân lúc này Phong Nguyên chuồn về phía sau, quát lớn với trên núi: “Các tướng sĩ hãy nghe rõ, lập tức…”
Nhưng không đợi ông ta dứt lời, dường như Tạ Dung Dữ nhận ra ông ta muốn làm gì, để lưỡi đao cứa nhẹ tay trái, vung gươm về phía trước nhắm thẳng vào vai Phong Nguyên, Phong Nguyên biết không chậm trễ được nữa, bất chấp thanh gươm chém xuống vai, ông ta tiếp tục quát lớn, “Châm lửa!”
Sau đó giơ tay hất lưỡi gươm ra, để binh lính bọc hộ hai bên rút lên núi.
Trên núi ánh lửa sáng rực, Huyền Ưng vệ vừa ít nhân thủ mà cũng không chiếm được ưu thế địa hình, vại dầu trên núi đã bị đập vỡ, dầu hỏa chảy lênh láng, ngay khi mũi tên bọc lửa đáp xuống đỉnh núi, tiếng *bùm* vang lên, một luồng lửa đột nhiên phực lên bốc cháy trên mặt núi!
Một khắc sau, trong tiếng chém giết rung trời bỗng truyền đến âm thanh *xì xì*, Tạ Dung Dữ biến sắc, lập tức nói với hội Kỳ Minh và Chương Lộc Chi bên cạnh: “Không cần liều mạng, rút ngay!”
Cùng lúc đó ở phía bên kia, Vệ Quyết cũng cao giọng hô: “Huyền Ưng vệ ở trên núi nghe lệnh, lập tức rút lui về phía tây!”
Bọn họ đã bị bao vây ba mặt núi, chỉ có lốt thoát ở mặt tây thông tới doanh trại và dãy núi bên ngoài, binh mã của Phong Nguyên tập trung ở phía đông đang ép sát bọn họ, giữa núi rừng, tiếng đánh lửa *xì xì* đột nhiên ngừng lại, một khắc sau, chỉ còn tiếng nổ như sấm rền, núi non rung chuyển, màn đêm lập tức bị bao phủ bởi màn khói dày đặc, đá bay văng về phía đám đông – thì ra Phong Nguyên còn chôn thuốc nổ ở hai bên mặt núi, khiến Huyền Ưng Ti phải mắc kẹt dưới núi.
Tuy thuốc nổ chỉ được chế tạo tạm thời, uy lực không quá lớn, nhưng đường lửa giữa hai bên núi và ngọn núi nổ tung đã khiến ngọn đồi nơi Huyền Ưng Ti đang ở bị san phẳng, không thể đối mặt với màn mưa tên nào nữa.
Trên đời này làm gì có nhiều kỳ tích, hai trăm người của Huyền Ưng Ti đối đầu với năm trăm binh mã của Phong Nguyên có thể cầm cự đến lúc này là đã ghê gớm rồi. Vệ Quyết dẫn binh lao tới, nhanh chóng nói: “Ngu hầu, thuộc hạ ở lại bọc hậu, ngài mau rút lui về phía tây đi!”
Tạ Dung Dữ đưa mắt nhìn phía tây, “Lực nổ ở hai bên núi quá thấp, nhiều đá tiêu như vậy đã chuyển đi đâu rồi?” Y dừng một lúc, “Chắc chắn lối thoát ở phía tây cũng đã bị bao vây.”
Vệ Quyết ngẩn ra, đúng thế, nam bắc trong núi bị nổ mà chỉ có chút khói bụi đất đá bay bên, thứ ngăn cản bọn họ là đường lửa từ vại dầu, Phong Nguyên lại không phải đồ ngốc, lẽ nào không nhận ra Huyền Ưng Ti muốn rút lui về phía tây? Số đá tiêu khổng lồ trên núi chắc chắn đã được đặt ở lối thoát phía tây ngay từ đầu, chờ đợi khoảnh khắc đại đội Huyền Ưng Ti rút về bên này, binh lính của Phong Nguyên sẽ châm lửa, Huyền Ưng vệ, bao gồm cả Tiểu Chiêu vương, thậm chí có thể cả tội chứng mà bọn họ vất vả tìm kiếm suốt một năm nay, đều sẽ mãi mãi bị chôn vùi tại đó.
Chương Lộc Chi nhổ ra một búng máu, “Con mẹ nó, lão cẩu tặc Phong Nguyên!”
Triêu Thiên vừa từ tiền tuyến chạy về, nghe thấy thế bèn bảo: “Công tử, để tiểu nhân đi xem có ngăn được kẻ châm lửa không!”
Đường lửa hai bên theo dòng dầu hỏa chảy xuống lan đến gần Huyền Ưng vệ, trên ngọn núi phía trước, cung thủ của Phong Nguyên nhặt lại tên gãy, chuẩn bị cho màn mưa tên cuối cùng. Huyền Ưng Ti bị kẹt ở gò đất hẹp trong núi, Vệ Quyết và Chương Lộc Chi hợp lực ngăn chặn binh mã ập tới từ đối diện;Triêu Thiên xách đao lao về lối thoát phía tây, người của Phong Nguyên sẽ châm lửa đốt ngòi, nếu Triêu Thiên hành động nhanh, có thể chặt đứt dây thừng kích nổ trước, như vậy mình và các anh em Huyền Ưng vệ mới có một cơ hội.
Tiếng lửa cháy ù ù bên tai không dứt, Tạ Dung Dữ thấy Triêu Thiên đã sắp tới gần lối thoát thì lập tức rút lui về phía tây, binh lính mai phục ở đó vừa thấy y đến, quả nhiên hét lớn: “Bắn!”
Hắn đưa ngọn đuốc dí sát mồi lửa rồi nhanh chóng rút lui, mồi lửa tựa như con rắn bắn ra vô số vì sao tung tóe, mau chóng lan về phía lối thoát. Nhìn thấy cảnh này, Triêu Thiên lập tức rút đao chém xuống sợi dây dẫn, lưỡi đao như vầng trăng sáng ngời rạch ngang màn đêm, đứt con rắn lửa ngay trước khi nó nuốt lấy thuốc nổ.
Triêu Thiên thở phào một hơi, vừa định đi tới chuyển thuốc nổ đi thì bỗng nghe thấy Tạ Dung Dữ quát to: “Triêu Thiên, lùi về sau!”
Triêu Thiên lên trời, ở lối thoát phía trước lại có một tên lính vẫn chưa rút lui, hắn cầm đuốc trong tay toan châm ngòi sợi dây dẫn khác, ngòi nổ và thuốc nổ chỉ cách nhau có năm thước, sẽ bắt lửa trong chớp mắt.
Triêu Thiên sửng sốt, không nghĩ nhiều mà lập tức nhảy bổ tới cướp lấy bó đuốc trong tay tên lính.
Nhưng hắn lại ở quá xa, cú vồ ấy gần như thất bại.
Mà dù hắn có may mắn nhào tới thì khi lửa rơi vào thuốc nổ, kiểu gì thùng thuốc vẫn sẽ nổ.
Tạ Dung Dữ đau đớn gào to: “Triêu Thiên!” Theo bản năng muốn chạy tới ngăn cản, cùng lúc ấy, Vệ Quyết và Chương Lộc Chi đã kịp thời phản ứng, Kỳ Minh lao đến chặn Tạ Dung Dữ lại: “Xin Ngu hầu tránh ra!”
Tên lính kia được Phong Nguyên sắp xếp thủ ở đấy ngay từ đầu, ôm tâm lý ngọc đá cùng tan, vẻ mặt gần như thờ ơ, cây đuốc trong tay hắn không hề lưu tình rơi thẳng xuống ngòi lửa.
Đúng lúc này, trong đêm tối bỗng lóe lên một tia sáng, một đường sáng như nước đột nhiên xuất hiện sau lưng tên lính, lặng lẽ xẹt ngang cổ họng hắn.
Tên lính còn chưa kịp phản ứng đã tắt thở mà chết, ngọn đuốc trong tay được người phía sau bắt lấy, giơ tay ném ra xa, rồi nàng quay người lại, gió núi vù vù thổi bay áo chùng đen trên người nàng, thổi bay chiếc nón trùm đầu, để lộ gương mặt trẻ trung xinh đẹp.
Nhưng ánh mắt nàng thấm đẫm giá lạnh.
Thuốc nổ chất ở lối thoát không được đốt cháy, Huyền Ưng vệ lần nữa xốc lại khí thế, Vệ Quyết và Chương Lộc Chi dẫn binh ngăn cản đội ngũ của Phong Nguyên, che chở mọi người từ từ rút lui về phía tây. Còn Thanh Duy lại đi ngược đám đông tiến về phía Tạ Dung Dữ, nàng ném đi thanh đao không biết lấy từ đâu, thân đao cắm thẳng xuống đất lún sâu ba tấc, nàng nhìn Tạ Dung Dữ chằm chằm: “Sao chàng không nói ta biết là có nguy hiểm?”
“Tại sao lại bảo ta rời đi?”
“Sao không nói với ta Phong Nguyên đã tìm được thùng dầu và đá tiêu trên núi?”
Tạ Dung Dữ im lặng, một tay y cầm gươm, tay trái rỉ máu nhuộm đỏ mảng áo, y bây giờ không hề có dáng vẻ của một vị vương gia, mà ngược lại trông như chàng kiếm khách trẻ tuổi tự do hành tẩu, nhẽ ra nên là một đôi uyên ương cùng cô gái trước mặt ngao du giang hồ, “Ta không muốn kéo nàng vào nguy hiểm.”
Y dừng lại, “Tiểu Dã, từ ngày ta đón nàng qua cửa, ta không tài nào tưởng tượng nổi mình sẽ ra sao nếu mất nàng.”
Thanh Duy tiến lại gần bước nữa, nàng nhìn y, trong chốc lát chẳng buồn đoái hoài đến tiếng hò hét giao tranh xung quanh, trong đôi mắt sáng chỉ phản chiếu ngọn lửa trên núi: “Vậy sáu năm trước, chàng còn mời phụ thân ta rời núi làm gì?”
“Sau khi Tiển Khâm Đài sập, việc gì phải khoanh đỏ vào tên ta?”
“Năm ấy… năm năm trước, lúc chàng bị mắc kẹt dưới Tiển Khâm Đài, dưới đống đổ nát tối tăm, chàng đang nghĩ gì?”
“Có phải chàng đã nghĩ, tốt nhất tiểu cô nương đó đừng nên đến tìm phụ thân mình, dù nàng ấy tới, ta cũng phải tìm cách bảo vệ nàng ấy, nói với người ngoài rằng nàng ấy đã chết.”
“Bởi chàng biết chính vì chàng nên phụ thân ta mới rời nhà, đẩy ta vào cảnh bơ vơ lưu lạc. Nếu đã như vậy, việc gì tối nay phải dụ ta tránh mặt? Từ sáu năm trước, vào khoảnh khắc gặp nhau trên núi, giữa hai ta đã không cách nào phân tính rõ ràng. Chính chàng khiến ta mất nhà phải lang thang nay đây mai đó, nhưng cũng là chàng khoanh đỏ vào tên ta, cứu sống ta một mạng. Hoặc là chàng đền nửa đời sau cho ta, để ta không còn phải lưu lạc nhiều năm nữa; hoặc là ta đền cái mạng này cho chàng, sống cùng sống chết cùng chết, sòng phẳng đôi bên.”