– Đám người từ sau viện đi ra, bên trong là địa phương Đế cấp bảo vật giao dịch, xem ra trên người họ có bảo vật giá trị xa xỉ.
Phùng Mạnh Đức gật nhẹ đầu, nói:
– Ừ! Có lẽ hôm nay Thiên Âm Song Sát chúng ta sẽ có đại thu hoạch.
Trương Minh Phạm nói:
– Đi, đám người có lẽ sắp ra thành rồi, chúng ta đuổi theo mau.
…
Hai người rất nhanh liền ra Linh Bảo Sơn, nhìn Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên phía xa đuổi theo bay ra Hoang Hỏa Thành.
Bất quá, chờ bọn hắn bay ra Hoang Hỏa Thành, Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên đã sớm không còn thân ảnh.
– Hai người này sao có tốc độ nhanh như vậy?
Trương Minh Phạm cau mày nói.
Phùng Mạnh Đức nói:
– Bị ta hạ Vô Ảnh Chú, đi đến chân trời góc biển, đều trốn không thoát lòng bàn tay của ta, hai người chắc chắn sẽ có lúc dừng lại. Hừ hừ, đi theo ta –!
Tiếng nói vừa dứt, tu vi Phùng Mạnh Đức cùng Trương Minh Phạm đột nhiên tăng lên, tản mát ra Đế uy, vừa sải bước ra hai người đồng thời thuấn di về phía trước trăm vạn dặm.
– Hắc hắc. . . ! Tốc độ của bọn hắn hoàn toàn không chậm, đều chạy ra 300 vạn dặm, bất quá bọn hắn dừng lại rồi, chúng ta đi thu thập thôi.
Phùng Mạnh Đức cười âm lãnh.
Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên rời đi Hoang Hỏa Thành mấy trăm vạn dặm thì ngừng lại ở trong một ốc đảo.
Hoàn cảnh nơi này không tệ, cây cối xanh tươi, thanh sơn lục thủy, không thấy nhiều ở một nơi như Hoang Hỏa Quận này.
Hai người chuẩn bị ở chỗ này một thời gian ngắn luyện Đế cấp linh thảo thành đan dược, nhìn xem có thể đột phá tu vi đến Nhất Tinh đế giả, sau đó lưu lạc thiên hạ không.
Đan Nguyên Đế Phủ Huyền Thiên lưu tại Thần Châu bảo vệ Kiếm Tông, ở chỗ này cần mình động thủ tạo một cái nhà gỗ, hơn nữa còn phải bố trí chút ít trận pháp phòng bị.
Nhưng mà hai người vừa mới hạ xuống ngọn núi năm sáu nhịp thở đã có hai người phá không mà đến.
Huyền Thiên lập tức có cảm ứng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai hắc y nhân xuất hiện trên không, uy thế đế giả tràn tới.
Hai hắc y nhân Huyền Thiên từ chưa thấy qua, nhưng mà các ăn mặc của hai người có chút quen thuộc.
Huyền Thiên trí nhớ phi phàm, thoáng cái liền nhớ lại lúc ở sảnh đường của Linh Bảo Sơn tựa hồ cùng hai Hắc y nhân ăn mặc quần áo như vậy đi sát bên người.
Sưu sưu sưu sưu vèo —
Hai vị đế giả vừa mới xuất hiện liền bày ra trận kỳ, trong chốc lát hình thành màn hào quang trận pháp phạm vi trên trăm dặm bao phủ Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên vào trong, hơn nữa, ngay cả hư không tựa hồ cũng giam cầm lại.
Lực lượng giam cầm hư không tuy rằng không bằng ở bên trong Hoang Hỏa Thành nhưng Huyền Thiên cũng cảm thấy hơi khó có thể phá không thuấn di, xem ra đây ít nhất là trận pháp Đế cấp trở lên.
Bất quá trận pháp như vậy có thể giam cầm bản thân Huyền Thiên nghiền nát hư không thuấn di thì được chứ thân mang Cánh Cổng Không Gian, chỉ cần Huyền Thiên nguyện ý, tùy thời cũng có thể mang Long Tử Nghiên thuấn di, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Huyền Thiên nhìn về hai hắc y nhân phía trước, một cái là Nhị Tinh đế giả, một cái là Nhất Tinh đế giả, mặc dù nói Kiếm Châu đế giả như mây, nhưng là hôm nay vừa mới đến, đã bị hai cái đế giả theo dõi làm cho Huyền Thiên có chút ngoài ý muốn.
– Chúng ta không quen biết, hai vị làm thế là ý gì?
Huyền Thiên nhìn hai người, chỉ vào màn hào quang trận pháp xa xa hỏi.
Hai người lập tức cười hắc hắc, Nhất tinh đế giả nói:
– Hắc hắc hắc. . . Giới thiệu cho các ngươi một chút, ta là Trương Minh Phạm, đây là ta đại ca Phùng Mạnh Đức, hai người chúng ta tại Đế Quốc Đại Tần coi như là có uy danh hiển hách bởi vì xuất thân từ Thiên Âm Quậ vì thế bằng hữu giang hồ gọi là Thiên Âm Song Sát.