Hư ảnh Hắc Long hóa thành tinh huyết hắc khí, từ trong lỗ tai, lỗ mũi Cửu Khuê chui vào bên trong.
Trong chốc lát, chỉ thấy Cửu Khuê bắt đầu điên cuồng gào rú, toàn thân hắc khí tràn ngập, thân hình cường tráng nhanh chóng héo rút lại…
– Cửu Khuê!
Vừa rồi phát sinh tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, Thần Hư thái tử sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không dám lên tiến!
Thậm chí hắn cũng không dám thở mạnh, lại càng không dám quay đầu chạy trốn, e sợ kinh động hư ảnh Hắc Long!
– Đáng chết!
Thần Hư thái tử nghiến răng nghiến lợi, thực sự bất lực, hắn chỉ có thể ngừng thở, thu liễm khí tức toàn thân, e sợ Hắc Long phát hiện.
Trong chốc lát, một đống toái cốt và tấm da người nhăn nhúm hiện ra, tấm thần văn phù chưa sử dụng cũng rơi lả tả.
Thấy một màn này toàn thân Hạo Nguyệt Quận Vương rùng mình, trong lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh, may mắn vừa mới ra tay không phải hắn, nếu không kết cục của hắn không tốt bao nhiêu. Thực lực của hắn chỉ sợ còn mạnh hơn Cửu Khuê một chút, nhưng cực kỳ có hạn.
Hư ảnh Hắc Long trong hư không ăn sạch tinh nguyên khí huyết toàn thân của Cửu Khuê, càng chân thật, nó gào thét liên tục, hai đồng tử hàn quang um tùm, tản mát ra hào quang tham lam, nhìn chằm chằm vào Thần Hư tam thái tử cùng Hạo Nguyệt Quận Vương.
Chính là ánh mắt này làm cho Hạo Nguyệt Quận Vương cùng Thần Hư thái tử rơi vào hầm băng!
Cửu Khuê gặp nạn, bọn họ trơ mắt nhìn qua. Không dám chạy trốn, càng không dám ra tay, hư ảnh Hắc Long dùng tốc độ cực nhanh nhìn qua, cho dù dùng toàn lực chạy trốn cũng không kịp ba thành tốc độ của hư ảnh Hắc Long. Trong nháy mắt đã bị đuổi theo.
Bọn họ sợ nhất bị hư ảnh Hắc Long phát hiện ra bọn họ, mà bây giờ hư ảnh Hắc Long nhìn qua, sắc mặt bọn họ cứng đờ.
Nhưng mà bọn họ không dám động!
Hư ảnh Hắc Long nhìn chằm chằm vào Thần Hư thái tử cùng Hạo Nguyệt Quận Vương một phút, thẳng đến khi Thần Hư thái tử cùng Hạo Nguyệt Quận Vương đổ mồ hôi trán, nó lúc này mới quẫy đuôi quay về, dung nhập vào trong long thương, biến mất không thấy gì nữa.
Cho đến giờ phút này Thần Hư thái tử cùng Hạo Nguyệt Quận Vương mới thở ra!
Bọn họ cảm giác toàn thân thoát lực, quần áo toàn thân như vừa nhúng nước, so với trải qua một hồi chiến đấu còn mệt mỏi hơn. Trong một phút ngắn ngủi này đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì một năm.
– Đáng sợ…
Sắc mặt Hạo Nguyệt Quận Vương tái nhợt, âm thanh run nhè nhẹ, trước mặt tử vong uy hiếp, võ giả phản ứng không thể nào tốt hơn phàm nhân bao nhiêu.
– Ma khí nặng nề, rốt cuộc ta biết ma khí này hình thành thế nào rồi… Chỉ sợ hư ảnh Hắc Long này giết quá nhiều người, ngưng tụ những lệ khí và oán khí của người chết, mới ngưng tụ ra ma khí nặng như vậy.
– Hư ảnh Hắc Long có lẽ chính là khí linh… Chúng ta trước khi không thấy được Long thương, chỉ thấy Hắc Long, khi đó không phải cảm giác sai, nhưng mà trong nháy mắt Hắc Long biến mất trong trường thương… Chúng ta nhìn thành Long thương. Thằng này… Nó có lẽ là cố ý biến mất vào trong trường thương, để cho chúng ta buông lỏng cảnh giác, hấp dẫn chúng ta đi qua, nó muốn huyết nhục của chúng ta.
– Thật giảo hoạt! Nó những năm gần đây chỉ sợ giết không biết bao nhiêu nhân kiệt, nhiều huyết nhục nhân kiệt tẩm bổ như vậy, nó không biết thôn phệ bao nhiêu lực lượng! Nhưng mà rất kỳ quái, nó rõ ràng phát hiện chúng ta, cũng cần huyết nhục, nhưng lại không có công kích…
– Có lẽ quy tắc hoặc khế ước nào đó hạn chế nó, ví dụ như không chủ động trêu chọc người khác, nó sẽ không thể công kích…
Hạo Nguyệt Quận Vương cùng Thần Hư thái tử xem như người có tâm trí cường đại, tuy vừa rồi sắc mặt như màu đất, âm thanh phát run, nhưng sau đó nhanh chóng phân tích ra tình hình.
– Làm sao bây giờ, buông tha sao?
Hạo Nguyệt Quận Vương nhìn chằm chằm vào Hắc Long thương, tuy hắn rất muốn cây thương này, nhưng mà rõ ràng, cây thương này không phải hắn có thể khống chế, huống chi cho dù Long thương đến tay, hắn cũng không có khả năng độc chiếm cây thương này
Nguy hiểm cùng thu hoạch đi cùng nhau, Hạo Nguyệt Quận Vương sinh ra tâm trí lùi bước.
Mà Thần Hư thái tử lại liếm môi, co cổ lại, âm thầm tính toán cái gì, mặc dù biết nguy hiểm thật lớn, nhưng muốn hắn buông tha, hắn không cam lòng…
…
– Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!
Ở trung đoạn tầng thứ tư, hai người thanh niên vừa mới trải qua một hồi chạy trốn kinh tâm động phách, bọn họ lúc trước gặp một đầu Kim Cương Cự Viên.