Lâm Bối: ‘…’
Cô bảo anh giúp cô xác định khi nào vậy?’
Cô nói lời này khi nào?!
Người đàn ông này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?
Sao anh có thể như vậy?
Nhất thời, Lâm Bối tức đến không nói ra được một câu phản bác.
Nhưng mà, trong lúc nói lời này, Đường Lăng không có ngừng tay qua, động tác của anh chưa hề dừng lại, động tác vẫn còn đang tiếp tục.
Lúc này, Lâm Bối tức lắm rồi, nhất thời có chút quên mất động tác của anh.
‘Đường Lăng, anh buông tôi ra.’ Lâm Bối sợ đến sắc mặt đều thay đổi, ngay sau đó, cô cũng không quan tâm nhiều nữa, bắt đầu dùng sức giãy dụa.
Nhưng mà, vẫn không thoát được.
Đôi con ngươi của cô nheo lại, đột nhiên nhấc chân lên, đá về phía Đường Lăng.
Tính cảnh giác của Đường Lăng cao đến mức nào chứ, lúc chân của cô vừa nhúc nhích là anh đã phát hiện ra rồi, đợi đến khi chân cô đá tới, Đường Lăng đột nhiên buông cô ra, lùi ra sau hai bước.
Bởi vì Đường Lăng đã lùi lại, Lâm Bối đương nhiên là đá hụt, nhưng Lâm Bối cũng được tự do rồi.
Lâm Bối sững sờ, sau khi hồi thần lại, phản ứng đầu tiên, chính là muốn thu băng quấn lại.
Bởi vì băng mà cô quấn có hơi dài, hồi nãy Đường Lăng đã tháo lỏng ra một nửa, băng quấn đó đã rũ xuống, lộ ra một khúc dài ở bên ngoài.
Cô ra ngoài như vậy, chắc chắn là không được rồi, chí ít cô phải thu cái đống băng quấn này lại.
Nhưng, chính vào lúc này, Đường Lăng lại đột nhiên sáp đến, lại vươn tay ra, muốn kéo cô.