Bọn người này trước đây từng là những kẻ bạo lực, luôn đánh đấm tàn bạo, trong nội tâm luôn có tà khí, trong khoảng thời gian này, bởi vì Giang Nghĩa mà bọn họ đã luôn làm người tốt việc tốt, trấn áp những tà khí đó.
Càng kìm nén thì lại càng muốn phát ti3t giải toả.
Hôm nay chính là cơ hội để bọn họ trút hết ra những đè nén bấy lâu, cho dù không phải là để báo đáp ân tình của Giang Nghĩa thì vẫn có một số người tình nguyện tham gia vào trận đánh này.
Không phải vì lý do gì cả, mà chỉ vì họ thích như vậy!
Một nhóm đông người hùng hổ bước đến cổng vườn trái cây với mã tấu và gậy sắt trong tay.
Những người nông dân trồng trái cây cầm cuốc đưa lên.
“Mấy người muốn làm gì?” Có thể nhận thấy rõ giọng nói của người nông dân trồng trái cây lúc này đã thay đổi, sự khí phách lúc trước đã không còn dù chỉ một chút.
“Làm gì sao?” Phi Kê bật cười lớn: “Ông hỏi tôi muốn làm gì sao? Hôm nay tôi nhất định phải ăn trái cây trong vườn này! Các anh em, xông lên!”
Người trồng trái cây nghe vậy vô cùng hoảng hốt.
Bọn họ chỉ có mấy người, làm sao có thể ngăn được một nhóm người đông như vậy chứ?
Nhưng bọn họ cũng không thể để mặc đám người Phi Kê đánh tới được.
Một người nông dân trồng trái cây trong số đó vội vàng lên tiếng: “Đừng đừng đừng, không phải mấy người muốn ăn trái cây thôi sao? Được rồi, bây giờ tôi sẽ vào trong hái, mấy người muốn ăn trái gì thì tôi sẽ hái trái đó, không cần tiền, có được không?”
Phi Kê nghe vậy liên cảm thấy mắc cười.
Tên này đang giả ngu hay ngu thật vậy chứ?
Đến nước này rồi mà lẽ nào vẫn không thể nhận ra mục đích thực sự của đám người Phi Kê bọn họ sao?
Ông ta cười lớn: “Mày hái cho bọn tao à?
Haha, ông đây thích tự hái hơn, các anh em, xông vào cho tôi!”
“Đừng.