Hàn Lập nghe xong thì cười ha ha nói:
“Ngươi như thế là có chút lòng tham a, có thể qua mặt hai người kia mà lấy được một viên Hư Linh Đan đã là rất may mắn cùng rất có cơ duyên rồi. Nếu thật sự động đến mấy viên đan dược khác thì ngược lại dễ dàng xảy ra vấn đề. Bất quá cũng may mắn trong bình có ba khoả đan dược, nếu thật sự chỉ có một viên thậm chí là hai viên thì đúng là rất khó giải quyết. Không thể, ta cũng chỉ có thể trơ mắt mà buông tha mà thôi. Ta cũng không muốn tại dị tộc chi địa bị hai gã Hợp Thể Kỳ truy sát đâu.”
Hàn Lập sau khi cười rồi giải thích một hai câu thì một tay hướng vào vòng trữ vật phất tay một cái, cái tử kim tiểu bình kia lại xuất hiện trong tay.
Hắn đem đan dược bỏ vào trong đó, sau đó lại dán thêm mấy đạo phù lục lên trên rồi mới đưa cái bình này cẩn thận thu lại.
“Chủ nhân nói như thế thì khẳng định là có đạo lý nhưng trơ mắt nhìn thấy linh đan rơi vào tay hai người kia thì trong lòng tiểu tỳ cảm thấy có chút không cam tâm.”
Khúc nhi vẫn có vài phần không cam lòng nói.
Hàn Lập mỉm cười lắc lắc đầu nhưng lại lập tức nghĩ tới cái gì đó mà vung tay lên, từ trong đó có vô số khẩu phi đao dài chừng một tấc tuôn ra. Mỗi khẩu đều toả ra hàn quang lạnh người mà mỏng như giấy, trong nháy mắt liền trải rộng ra trong không trung phụ cân, số lượng chừng ba bốn trăm khẩu.
“Chủ nhân, đây là…”
Nữ đồng nhìn thấy cảnh này thì có chút há hốc mồm hỏi.
“Đây là một bộ phi đao trước đây ta ở hải ngoại dùng hai cánh quái nga luyện hoá mà thành, tổng cộng có ba trăm sáu mươi khẩu. Ta xem ngươi còn chưa có bảo vật hộ thân liền tặng cho ngươi phòng thân đi. Chúng nó tuy rằng không thể so sánh với Thông thiên linh bảo đỉnh giai bảo vật gì đó nhưng nếu có thể luyện hoá toàn bộ thì đụng tới đối thủ bình thường thì thừa sức hộ thân. Cũng coi như ngươi lần này lập công mà tưởng thưởng!”
Hàn Lập nói xong, một tay hướng lên hư không đẩy đi.
Nhất thời hàn quang đầy trời chớp động, hơn ba trăm khẩu phi đao chợt loé lên rồi bắn nhanh đi. Một lát công phu sau, tất cả phi đao liền rơi vào trong tay Khúc nhi.
“Đa tạ công tử thưởng bảo vật!”
Khúc nhi nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, thân hình nhoáng lên một cái liền trở nên mơ hồ mà biến mất không thấy nhưng ngay sau đó liền xuất hiện ra trước người Hàn Lập rồi kinh hỉ hò hét đem phi đao thu lại.
“Tốt lắm, vì cẩn thận thì ngươi trở về bản thể mà hảo hảo luyện hoá số phi đao này đi, không được ta gọi về thì không cần hiện thân trước mặt người khác.”
Hàn Lập thần sắc nghiêm nghị phân phó một câu.
“Dạ, công tử. Khúc nhi nhất định sẽ thành thật tu luyện.”
Nữ đồng này tự nhiên là đáp ứng, sau đó một tay bấm quyết rồi mang theo chúng phi đao hoá thành một đoàn bạch quang hướng một chỗ trên người Hàn Lập nhảy vào mà biến mất không thấy.
Hàn Lập thấy vậy thì thở ra một hơi, ánh mắt vừa động rơi lên trên cánh cửa cực lớn cách đó không xa, trên mặt lộ ra vẻ cân nhắc. Cơ hồ trong lúc đó, ở trong tử sắc chủ điện ban đầu, Thạch Côn và Liễu Thuý Nhi đang nhìn tấm bình phong trước mắt. Chỉ thấy một tầng thanh sắc quang mang bao phủ phía trên tấm bình phong đã tiêu tán hầu như không còn để hình ảnh hiển lộ ra nhưng lúc này trong bức tranh lại tràn ngập một tầng mây mù màu trắng khiến cho hai người căn bản không thể nhìn thấy sự tồn tại của cánh cửa thật lớn bên trong.
Ở bốn phía bình phong không biết khi nào đã có thêm mười cây hoàng sắc phiên kỳ, phía trên có hoàng quang thản nhiên chớp động vừa lúc đem bình phong vây vào bên trong, tạo thành một cái pháp trận trên không. Mà trước người Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn đang có hai ba kiện bảo vật loè loè sáng lên mà huyền phù trên không lúc này đang vây quanh hai người mà từ từ chuyển động không ngừng.
“Liễu tiên tử, làm sao bây giờ? Chúng ta đã mượn pháp trận chi lực, hơn nữa còn liên tiếp thay đổi nhiều loại đại uy năng bảo vật nhưng vẫn không thể mở cấm chế vào cửa của tấm bình phong này ra được. Không gian cấm chế này hiển nhiên không phải chúng ta có thể trong thời gian ngắn bài trừ được nhưng Hàn đạo hữu lại làm cách nào mà tiến vào trong đó, hơn nữa tựa hồ lại không thấy hao tổn nhiều khí lực.”
Thạch Côn thở dài một hơi rồi bỗng nhiên nhìn Liễu Thuý Nhi hỏi một câu.
“Thạch huynh không có chú ý tới sao?”
Liễu Thuý Nhi trầm mặc một lát rồi hỏi lại một câu.
“Chú ý cái gì?”
Đại hán thực sự có chút không hiểu rõ, hỏi ngược lại.
“Vừa rồi trong mắt Hàn đạo hữu có huyễn hoá ra đệ tam hắc nhãn, ngươi không biết là rất giống với một vật trong truyền thuyết sao?”
Liễu Thuý Nhi thản nhiên nói.
“Ngươi nói Phá diệt pháp mục!”
Thạch Côn dù sao cũng không phải là hạng tầm thường, được nữ tử nhắc khẽ thì nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
“Không sai. Ngoại trừ loại yêu mục trong truyền thuyết này ra thì tiểu muội thật đúng là chưa nghe nói đến có loại thần thông gì tương tự, hơn nữa lại có thể dễ dàng xé mở không gian cấm chế tuỳ thời tiến vào trong bình phong như vậy.”
Liễu Thuý Nhi bình tĩnh nói.
“Phá diệt pháp mục xác thực là có loại thần thông bất khả tư nghị này. Nếu thật sự là như thế thì trừ phi chúng ta liều mạng đem cửa khẩu này hoàn toàn phá huỷ, nếu không là căn bản không có cơ hội tiến vào trong đó.”
Thạch Côn chau mày, thì thào nói.
“Chúng ta liên thủ liều mạng tổn thương chút nguyên khí thì đích xác là có vài phần có thể làm được chuyện này nhưng vạn nhất thất thủ thì chính là tương đương với biến thành chặt đứt đường lui của Hàn đạo hữu. Làm như thế mà nói Thạch huynh không sợ Hàn đạo hữu từ bên trong nổi giận phá không gian đi ra tìm ngươi tính sổ sao? Dù sao đã có Phá diệt pháp mục trong người thì việc này rất khó mà nói được.”
Liễu Thuý Nhi giương đôi mắt khẽ cười một tiếng nói.
Thạch Côn nghe Liễu Thuý Nhi nói thì sắc mặt hơi đổi, ánh mắt quay lại nhìn bình phong một lần rồi lập tức cười khan vài tiếng:
“Liễu tiên tử nói giỡn rồi. Thạch mỗ sao lại đi làm loại chuyện tổn nhân hại mình bất lợi này. Nếu không có khả năng mở ra không gian cấm chế này thì không bằng chúng ta rời đi, đi tới chỗ khác trong thiên điện nhìn xem liệu có thu hoạch khác gì không.”
“Thạch đạo hữu nói lời ấy thật sự đúng ý tiểu muội, ta cũng có ý như vậy.”
Lúc này Liễu Thuý Nhi thản nhiên cười đồng ý nói. Thạch Côn thấy vậy thì cũng cười hắc hắc, ánh mắt lưu luyến rời khỏi bình phong nhìn lướt qua rồi tay áo đột nhiên hướng sang một bên vung lên.
Nhất thời một cỗ hoàng sắc quái phong từ trong cổ tay áo cuồn cuộn bay ra, sau khi cuộn ra thì đem toàn bộ tường giáo, búa lớn cùng binh khí trên vách đại điện cùng khôi giáp các màu trên mặt đấy thu vào.