“Thế nào?”
Hoa Anh Kiệt thấy Long Khoa cúp máy, lạnh giọng hỏi.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Long Khoa.
Ông ta lắc đầu đáp: “Rất xin lỗi hội trưởng Hoa, bố tôi quyết định tiếp tục chiến đấu!”
“Hoàng tộc họ Long đã muốn chết như vậy, tôi sẽ cho các người toại nguyện!”
Ánh mắt Hoa Anh Kiệt ngập tràn sát khí.
Lão ta là hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật, trước giờ chưa từng sợ ai.
Nếu lão ta có thể kế thừa Đế Thôn, trở thành kẻ địch của bốn Hoàng tộc Chiêu Châu cũng chẳng sao.
Long Khoa rất sợ, nhưng chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của Long Hoàng.
“Hội trưởng Hoa, điện hạ Long, các người quên trong vòng quyết chiến vẫn còn một người rồi!”
Đúng lúc này, Diệp Xung bỗng lên tiếng.
Mọi người đồng loạt nhìn sang Dương Thanh vẫn đang ung dung quan sát.
Khi nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh, còn có chút giễu cợt của Dương Thanh, bọn họ chợt ý thức được điều gì đó.
“Dương Thanh, cậu mất sức chiến đấu rồi còn ở trong vòng quyết chiến làm gì? Cậu định tự cút ra hay phải để người khác đánh ra?”
Hoa Anh Kiệt híp mắt nhìn Dương Thanh.
Không biết tại sao lão ta lại cảm thấy uy lực lúc ẩn lúc hiện trên người Dương Thanh.
Giống như Dương Thanh không hề bị thương, ngược lại còn mạnh hơn lúc trước.
Long Khoa cũng nói: “Hội trưởng Hoa còn phí lời với cậu ta làm gì? Hai cao thủ của Hiệp hội Võ thuật và Hoàng tộc họ Long cứ liên thủ loại cậu ta khỏi vòng quyết chiến rồi mới đấu được không?”
“Được!”.