Võ Hoàng hiện nay đã không có tâm tư cân nhắc chuyện khác, quan trọng nhất chính là lấy lại bốn trấn An Tây mà Thổ Phiên chiếm giữ, nàng cần phải cân nhắc thật kỹ nên chọn tướng lĩnh nào.
Chọn đúng tướng lĩnh, trận chiến này sẽ nhiều thêm ba phần thắng.
“Thái Bình lúc niên thiếu đã từng đi theo Lưu Nhân Quỹ học tập quân vụ tại Trường An, ngươi cùng nàng bàn bạc cho đến nay, đã chọn được tướng lĩnh nào rồi sao?” Võ Hoàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Uyển Nhi lắc đầu, “Điện hạ cũng chỉ là học tập quân vụ, cũng không biết tình huống ở biên quan.”
“Ngươi thì sao?” Võ Hoàng nghiêng mặt nhìn đến.
“Thần lại càng không biết.” Uyển Nhi trả lời đúng sự thật, nàng xưa nay chỉ lo một chuyện văn chương, chưa bao giờ nhúng tay vào quân vụ, tướng lĩnh ở biên cương xác thật nàng không biết ai cả.
Võ Hoàng ngược lại có vài phần nhớ đến Xá Địch thị, nàng ấy từng đi theo Bùi Hành Kiệm ở trong quân đội trải qua một đoạn thời gian, nàng ấy tất nhiên biết ai ở biên quan có bản lĩnh thật sự.
“Uyển Nhi, ngươi đi triệu Xá Địch thị đến đây.”
“Vâng.”
Uyển Nhi lĩnh mệnh lui ra.
Chuyện về sau đúng như Võ Hoàng suy nghĩ, Địch Nhân Kiệt nghiêm túc tra án hoàng tử, Đậu thị thú nhận tất cả, thực mau đã xử lý xong án này. Sau đó, Lai Tuấn Thần mượn án Đậu thị, làm mẫu tộc của Đậu thị bị liên lụy, còn kéo liên quan đến án phụ tử Ngụy Vương Võ Thừa Tự bị hạ độc, giết sạch tộc Đậu thị không còn một ngọn cỏ. Sau đó nữa, Lai Tuấn Thần xui khiến Vi Đoàn Nhi vu khống phi tần khác của hoàng tử dùng thuật yểm thắng, mưu hại Võ Hoàng. Võ Hoàng hạ lệnh điều tra thật kỹ, toàn bộ thê thiếp của Lý Đán không còn một ai.
Lý Đán vốn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi, lại thất bại thảm hại. Võ Hoàng để hắn sống sót, không thể nghi ngờ là đang lăng trì lương tâm của hắn. Mỗi đêm đi vào giấc mộng, những thê thiếp vì hắn mà chết đều tới tìm hắn đòi mạng. Ngắn ngủn mấy ngày, hắn liền từ một kẻ giả điên thành chân chính bị điên.
Trong triều đình cũng bởi vì Võ Hoàng quyết ý đoạt lại bốn trấn An Tây, đoàn kết đến mức chưa từng có, không ai còn đề cập đến vị hoàng tử loạn trí kia nữa.
Lý Thành Khí mất đi mẫu thân, cực kỳ bi thương, bị bệnh vài trận, thân thể càng thêm gầy yếu. Thái y chẩn trị nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, số tuổi thọ của hoàng tôn đã tận, thuốc và kim châm không cứu nổi. Dưới gối Lý Đán, liền chỉ còn lại một mình Lý Long Cơ. Võ Hoàng hạ chỉ, đem Lý Long Cơ quá kế cho Lý Hoằng. Để thể hiện yêu thương của nàng với Lý Long Cơ, Võ Hoàng nuôi dưỡng Lý Long Cơ ở bên người, tự mình chăm sóc.
Võ thị chịu thương tổn nặng, con cháu Võ thị có thể nể trọng trước mắt cũng chỉ có một mạch của phò mã.
Trên triều đình luôn muốn cho những cựu thần Lý Đường có chút hi vọng, miễn cho bọn họ đợi chiến sự kết thúc, nhao nhao dâng thư xin lập Lư Lăng Vương làm Thái Tử. Cho nên Võ Hoàng nuôi dưỡng Lý Long Cơ tại bên người, đó là ban cho đám Lý Đường một hư chiêu, hơi trấn an tâm trí của bọn họ, cũng vứt cho bọn họ một lựa chọn.
Là lựa chọn Lư Lăng Vương mà ai cũng biết rõ là kẻ tầm thường, hay là lựa chọn hoàng tôn Lý Long Cơ vẫn còn tuổi niên thiếu?
Bọn họ đang cân nhắc giữa lợi và hại, vô tình lại cho Võ Hoàng một lý do chậm chạp không lập trữ quân. Lư Lăng Vương không thể trọng dụng, hoàng tôn còn nhỏ, con cháu Võ thị hiện giờ cũng không có quyền cao chức trọng giống như Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư. Võ Hoàng muốn lại quan sát mấy năm, các triều thần cũng cần lại quan sát mấy năm.
Vì thế một chuyện lập trữ quân, Võ Hoàng cùng các triều thần tựa hồ ăn ý, một bên không hỏi, một bên không đề cập. Đối với Thái Bình ở trong phủ tĩnh dưỡng hơn một tháng mà nói, nàng rốt cuộc cũng chờ được tin tức tốt từ Mai thị.
Trương Tắc đã sớm chuẩn bị thuốc men, chỉ chờ khám ra Mai thị có thai.
Hoàng hôn hôm đó, Trương Tắc lui tới như ngày thường, tới chính điện xem mạch cho công chúa.
Thái Bình để Xuân Hạ mang các cung nhân lui ra, cố ý đưa ánh mắt cho Xuân Hạ, “Xuân Hạ, ngươi ở bên ngoài tiếp tục dạy Đông Tầm lễ nghi trong cung.”
“Vâng.” Xuân Hạ ngầm hiểu lui ra, vẫy vẫy tay với tiểu cô nương Đông Tầm ở bên ngoài, “Đông Tầm, ngươi lại đây, điện hạ mệnh ta dạy ngươi lễ nghi trong cung, đêm nay cần phải học cho tốt!”
“Vâng, Xuân Hạ tỷ tỷ.” Tiểu cô nương vẫn nhút nhát sợ sệt, nói chuyện mềm mại yếu ớt, làm người ta nhìn thấy liền đau lòng.
Xuân Hạ sờ sờ đầu nàng, thanh âm không khỏi dịu dàng vài phần, “Đừng sợ, điện hạ không hung dữ.”
“Vâng.” Đông Tầm gật gật đầu.
Trương Tắc xem mạch không thể đóng cửa, cho nên Thái Bình cần phải bảo đảm sẽ không có người đột nhiên xông tới. Đúng, nàng phòng bị chiêm sự Diêu Sùng. Cho nên, nàng mệnh Xuân Hạ ở bên ngoài dạy Đông Tầm lễ nghi cung đình, chính là muốn nhiều thêm tai mắt, kịp thời nhắc nhở nàng.
Trương Tắc lấy thuốc từ hòm thuốc ra, lại chần chờ mà siết chặt bình thuốc, không trực tiếp đưa cho Thái Bình.
Thái Bình vươn tay đến hắn, “Đưa cho bổn cung đi.”
Trương Tắc nghiêm mặt nói: “Điện hạ nghĩ kỹ?”
“Tất nhiên nghĩ kỹ.” Thái Bình cười khẽ.
Trương Tắc nhắc nhở công chúa, “Thể hàn của điện hạ chưa điều dưỡng thỏa đáng, nếu lại dùng thuốc này, sợ là……” Thanh âm của hắn trầm xuống, nói ra cực kỳ trịnh trọng, “Sau này muốn có hài nhi, có thể khó như lên trời.”
“Đưa cho bổn cung.” Thái Bình không có nửa phần chần chờ.
Đời trước nàng đã làm mẫu thân của nhiều hài tử như vậy, đời này nàng chỉ muốn an an ổn ổn một đời cùng Uyển Nhi thái bình trường an.
Hai tay Trương Tắc dâng bình thuốc lên, dặn dò: “Sau khi uống thuốc này, mạch tượng sẽ giống như có thai, hơn nữa trong vòng mấy tháng, nguyệt sự đoạn tuyệt.” Hắn vẫn có chút lo lắng, “Nhưng mà thuốc có ba phần là độc, thần chỉ sợ thuốc này sẽ ảnh hưởng tuổi thọ của điện hạ.”
“Không sao.” Thái Bình lắc viên thuốc từ trong bình ra, quyết đoán há miệng nuốt vào.
Dù sao một đời này, Uyển Nhi có thể sống mấy năm, nàng liền sống chừng đó năm. Tuy Võ Hoàng đã minh bạch, mặc dù nàng sinh hạ hài tử của Võ thị, Võ Hoàng cũng không thể thuận lý thành chương mà đưa nàng vào Đông Cung, nhưng mà, Thái Bình chỉ cần có hài nhi mang họ Võ, Võ Hoàng sẽ bớt ngờ vực nàng một chút.
Ít nhất sau khi có đứa nhỏ này, nàng không cần lại dùng thể hàn để qua loa lấy lệ với mẫu hoàng, trực tiếp nói rõ sinh sản làm cho thân thể bị thương, Võ Hoàng ngày sau cũng không cần lại nhìn chằm chằm vào bụng nàng.
Chỉ bằng điểm này, Thái Bình liền nguyện ý thay mận đổi đào.
Trong lúc đó nếu Mai thị bất hạnh sinh non, nàng cũng có thể làm theo dự tính, nàng cũng sinh non nên thân thể bị thương, nhất lao vĩnh dật. Về phần đứa nhỏ này thay mận đổi đào như thế nào, Thái Bình đã nghĩ đến vô số khả năng, hiện giờ nàng cần phải làm đó là giả dạng người có thai. Cũng mất công đời trước nàng mang nhiều hài tử như vậy, mấy tháng bụng nên lớn cỡ nào, đi đường nên có tư thái như thế nào, nàng đã hiểu rõ trong lòng. Hơn nữa Võ Du Kỵ mê muội mà nghe nàng làm ra chuyện khi quân, nhiều người giúp đỡ, mấy tháng này có thể bình an vượt qua.
Chú giải
Vây Ngụy cứu Triệu: binh pháp của Tôn Tẫn, để cứu Triệu đang bị Ngụy tấn công, dẫn quân sang đánh Ngụy để buộc Ngụy phải quay về phòng thủ.
Tri ngộ: thấu hiểu và giúp đỡ.
Thuật yểm thắng: dùng bùa phép trấn yểm.
Quá kế: nhận làm con thừa tự, con nuôi.
Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả, cả đời nhàn hạ.