Chỉ là… Đau quá! Đau quá! Đau quá!
Ngô Thiên Phong là cường giả Linh Hải Cảnh, sức nhẫn nại vẫn tính mạnh mẽ, lúc này đã có thể miễn cưỡng nhịn không la, nhưng mồ hôi lạnh bốc lên, hai chân run rẩy.
Lúc này, hết thảy màu đen đều hội tụ đến lòng bàn chân.
Lăng Hàn rút kiếm nói:
– Lão Ngô, hiện tại ta đã bức ‘độc’ đến chân trái của ngươi, cắt bỏ liền không sao, ngươi thấy có được không?
Được con mẹ ngươi a, đây chính là một cái chân của ta!
Ngô Thiên Ba thầm nhổ nước bọt, nhưng trước đó hắn xem qua rất nhiều danh y, đều nói phải cắt tiện toàn bộ chân trái mới có thể giữ được tính mạng, so sánh với đó, chỉ cắt đứt một bàn chân, thực sự là tốt hơn rất nhiều.
Dù sao, tính mạng trọng yếu, càng kéo càng phiền phức.
– Hàn… Hàn thiếu cứ việc ra tay.
Ngô Thiên Ba cắn răng nói.
Lăng Hàn xuất kiếm, xoạt, hàn quang lóe lên, lập tức liền có máu đen tung toé.
Hắn không có chém bàn chân của Ngô Thiên Phong, mà là rạch một đường, Dị Hỏa bức xuống, máu đen không ngừng tuôn ra.
Đến rồi!
Đột nhiên ánh mắt của Lăng Hàn sáng lên, quăng kiếm, đưa tay tìm trong máu đen, sau đó lập tức thu tay về, không ai chú ý trong tay hắn nhiều hơn một vật, bởi vì vừa tới tay, đã bị hắn thu vào không gian giới chỉ.
Máu đen chảy ra hết, rất nhanh, chân trái của Ngô Thiên Phong liền khôi phục bình thường, chỉ là có vẻ hơi trắng xám, dù sao đã mất rất nhiều máu.
– Được rồi.
Lăng Hàn nói.
Ngô Thiên Phong cảm ứng một lúc, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, vội đứng lên chắp tay nói:
– Đa tạ Hàn thiếu! Đa tạ Hàn thiếu!
Nọc rắn này đã quấy nhiễu hắn rất nhiều năm, dùng vô số thuốc giải cũng không có cách nào, mỗi ngày đều phải lấy nguyên lực áp chế, bằng không độc tố sẽ lan tràn, hấp thu dòng máu của hắn.
Nếu không phải vậy, hiện tại hắn đâu chỉ Linh Hải tầng bảy, làm sao cũng có thể vọt tới tầng chín, có cơ hội xung kích Thần Thai Cảnh.
Nếu như Trùng Dương Đan cũng vô hiệu, hắn thật dự định từ bỏ chân trái, dù sao mất một chân mà sống, cũng tốt hơn nhiều người chết có đủ tứ chi.
Không nghĩ tới, Lăng Hàn lại dễ dàng giải quyết vấn đề quấy nhiễu hắn gần mười năm.
Thần a!
– Thu cái chân xấu xí kia của ngươi đi, rất đẹp sao?
Lăng Hàn căm ghét nói, hiện tại chân trái của Ngô Thiên Phong bị hắn thiêu cháy đen, địa phương không đốt tới thì mọc đầy lông, xác thực rất khó nhìn.
– Vâng vâng.
Hiện tại Ngô Thiên Phong rất cao hứng, cũng không để ý ngữ khí không khách khí của Lăng Hàn.
– Được rồi, ngươi đi đi!
Lăng Hàn phất tay, hạ lệnh trục khách.
– Vâng.
Ngô Thiên Phong vội chắp tay, một bên chào người của Khương gia, một bên xách ba hậu nhân của gia tộc lên. Độc tố đã giải, hắn tự nhiên không cần cầu cạnh Nguyên Sơ nữa, trực tiếp dẹp đường hồi phủ.
– Ngươi cũng trở về đi.
Lăng Hàn nói với Nguyên Sơ.
– Vâng, Hàn thiếu.
Nguyên Sơ vốn định tâng bốc mấy câu, nhưng nghĩ tới Lăng Hàn đang ở Hoàng Đô, nhất định sẽ thỉnh thoảng đến Thiên Dược Các, nên không dây dưa, cáo từ rời đi.
Người ngoài vừa đi, người của Khương gia đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nói:
– Làm sao, không nhận ra ta?
– Thật có chút không nhận ra.
Kim Vô Cực cười khổ nói.
– Ngay cả Nguyên Sơ đại sư, Ngô đại nhân cũng phải cung kính, để ta có chút tay chân luống cuống. Nếu không, ta cũng gọi ngươi Hàn thiếu a.
– Cút!
Lăng Hàn cười ha ha.
– Ngươi không muốn làm bằng hữu của ta sao?
Trong lòng Kim Vô Cực ấm áp.
—————