Thanh niên Hùng Yêu không nói khoa trương, Yêu Quái Hoàng kim huyết mạch có uy hiếp rất lớn với Yêu Thú, có khí tức của Tống Quân Hậu, Yêu Thú bình thường đúng là không dám tới gần bọn họ.
Tống Quân Hậu nói: “Chủ yếu là vì tiết kiệm thời gian. Ngoài sơn mạch cho dù có Yêu Thú, cũng chỉ là cấp bậc tương đối thấp, không đáng để chúng ta ra tay, không cần lãng phí thời gian với bọn chúng. Nếu các ngươi có hứng thú, ngày mai ta sẽ thu khí tức lại, để mọi người luyện tập một chút cũng tốt. Tất cả thu hoạch đều là của các ngươi.”
“Ha ha, đội trưởng thật hào phóng.”
Bọn họ nói chuyện không đè thấp thanh âm, thính lực của Đường Tam lại rất tốt nên hắn nghe được rất rõ ràng. Hắn không khỏi nhếch miệng, những người khác rõ ràng là đang nịnh bợ Hoàng Kim Sư Tử Cẩu. Nhưng thái độ của Mỹ công tử làm hắn rất hài lòng, nhìn là biết Mỹ công tử cũng không có cảm giác thân thiết gì với bọn chúng. Điều này làm hắn an tâm, hắn sợ nhất đúng là Mỹ công tử có quan hệ thân cận với nam sinh khác, vậy thì thật phiền toái.
Ăn xong bữa tối, tiểu đội Người đẹp và Quái vật cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Trang bị của bọn họ tốt hơn nhóm Đường Tam rất nhiều, mỗi người đều có trướng bồng của mình. Những thứ này đều được làm từ vải có thể giữ ấm, hơn nữa nhìn rất cứng cỏi. Trên lều có một cửa, có thể mở từ bên trong. Nếu bên ngoài có biến, có thể từ trong trướng bồng lập tức lao ra.
Bọn họ cũng thay phiên nhau gác đêm, mỗi lần có một người. Khi bọn họ bắt đầu nghỉ ngơi, Đường Tam mới nhìn thấy đội viên cuối cùng của đoàn đội này.
Lúc trước tên này vẫn giấu kín trong bóng đêm, hắn có năng lực phi hành, khi thi triển năng lực thiên phú, sau lưng mở ra đôi cánh màu đen. Cánh khép lại có thể làm hắn dung nhập với bóng đêm, ở nơi âm u nhất. Khí tức che giấu vô cùng tốt, hắn chính là người chịu trách nhiệm trinh sát.
Mỹ công tử tất nhiên cũng có trướng bồng của mình, lều vải của nàng có màu trắng, ở giữa đống này hết sức làm cho người khác chú ý. Được Tống Quân Hậu bố trí, lều vải của hắn và các Yêu Quái khác đều quây thành một vòng xung quanh Mỹ công tử. Là nữ nhân duy nhất trong đoàn đội, Mỹ công tử không cần phải gác đêm.
Chờ bọn họ đều đã đi nghỉ, Đường Tam mới lặng yên rời đi, theo đường cũ trở về nơi đóng quân. Ngày hôm sau bọn họ cùng lên đường, Trình Tử Chanh vẫn như trước đi trinh sát. Đường Tam nói với nàng đối phương cũng có thành viên có năng lực phi hành, nàng cần cẩn thận không để bị phát hiện. Tốc độ hôm nay chậm hơn so với hôm trước, bởi vì trên đường đã xuất hiện Yêu Thú. Bọn họ gặp được đều là Tứ giai, Ngũ giai Yêu Thú, tiểu Yêu Thú không có dũng khí công kích bọn họ.
Theo Trình Tử Chanh quan sát, tiểu đội Người đẹp và Quái vật gặp nhiều Yêu Thú hơn bọn họ một ít, nhưng là một đàn tiểu Yêu Thú, có khoảng hai mươi đầu Phí Phí. Những con Kim Cương Phí Phí này có thực lực không kém, thủ lĩnh có thực lực mạnh nhất, là Lục giai. Nhưng đối với tiểu đội Người đẹp và Quái vật thì không coi vào đâu, Tống Quân Hậu thân là đội trưởng đại phát thần uy, đơn giản gϊếŧ chết thủ lĩnh đối phương, hơn nữa đánh chết đại bộ phận Kim Cương Phí Phí, lấy được thu hoạch không nhỏ.
Mà dưới tác dụng của Thiên Hồ Chi Nhãn, nhóm Đường Tam chỉ gặp ba đầu Yêu Thú. Bọn họ phối hợp ăn ý, giải quyết đối thủ nhanh gọn mà không gây tiếng động lớn nào.
Song phương tao ngộ bất đồng, Trình Tử Chanh đều nhìn thấy rõ ràng, chỉ cách năm cây số, tình huống lại hoàn toàn khác biệt. Hiện tại nàng đã tin Thiên Hồ Chi Nhãn có hiệu quả, gia tăng vận may cho mọi người.
Đến buổi chiều, Đường Tam đột nhiên giữ chặt Độc Bạch, thấp giọng hỏi hắn: “Độc Bạch sư huynh, ngươi có cảm giác gì?”
“Cảm giác gì?” Độc Bạch ngẩn người, “Ngươi hỏi gì a?”
Đường Tam nói: “Chính là dự cảm nguy hiểm đó.”
“Không có a!” Độc Bạch kinh ngạc nói, “Nguy hiểm ở đâu? Ta cảm giác gì cũng không có.”
“A, vậy là tốt rồi.” Đường Tam gật gật đầu.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa, không biết vì sao, Đường Tam trước sau đều không tập trung, dường như sẽ xuất hiện điều gì đó không ổn. Hắn cũng có Tứ giai Thiên Hồ Chi Nhãn, xuất hiện cảm giác này không thể nghi ngờ là biểu thị nguy hiểm, nhưng Độc Bạch lại không có cảm giác gì, chuyện gì đang xảy ra?
Mình và Độc Bạch đều có Thiên Hồ Chi Nhãn, không có khả năng lúc gặp nguy hiểm Độc Bạch không có cảm giác mà mình lại có.
Luận về thực lực Thiên Hồ Chi Nhãn, hắn hẳn không bằng Độc Bạch, dù Tinh Thần Lực có mạnh hơn, nhưng dự cảm nguy hiểm cũng không phải chênh lệch nhiều như vậy.
Hơn nữa, tình trạng không tập trung này kéo dài suốt buổi chiều, mà có xu thế ngày càng mãnh liệt.