càng căng thẳng thì trứng rung lại bắt đầu ” làm việc”. Dường như không có thời gian mà thở, thì kim thép sáng chói trên tay Trì Sính lại đưa đến lắc lắc.
Rõ ràng là Ngô Sở Úy rất kích thích bởi vũ khí sắc bén kia, nhưng hiện tại thứ cậu sợ hãi nhất, không muốn nhìn nhất cũng chính là kim thép và bong bóng.
Trì Sính như một giáo sư tâm lý học, anh ta biết lúc nào chích và chính như thế nào, cho tinh thần Ngô Sở Úy giày vò dữ dội hơn nữa. Hai mươi quả bong bóng, tốc độ thay đổi liên tục ở miệng tiểu cúc hoa Ngô Sở Úy mà nổ mạnh, lại tăng cảm giác tra tấn hành hạ.
” Tôi đã suy nghĩ cẩn thận…..” Ngô Sở Úy dường như sụp đổ, gào khóc,” Tôi không chơi kim thép thủy tinh…. không bao giờ chơi nữa…. . Ô… ô. . .”
Trì Sính vẫn như trước không nhanh không chậm tiến hành động tác trong tay.
Ngô Sở Úy cảm giác như sắp tắc thở, đầu óc choáng váng, mười lần thở thì chín lần không ra hơi, có thể lăn đùng ra chết ngay tức khắc. Không những vậy, từ phía duwois liên tục truyề đến từng đợt kích thích mạnh mẽ, khiến Ngô Sở Úy muốn phát điên, miệng thì cố gắng hít từng ngụm từng ngụm không khí đến mặt đỏ ửng, vành tai hồng hào.
” Trì Sính… anh không đau lòng tôi sao?…” Ngô Sở Úy nghẹ khóc van xin.
Trong thâm tâm Trì Sính quá trình này đều không phải ngược Ngô Sở Úy, mà ngược lại như là ngược chính mình.
Một mặt anh ta rất đau lòng Ngô Sở Úy, mỗi lần âm thanh cầu xin của Ngô Sở Úy vang lên đều như mũi dao đâm thẳng vào tim anh. Mặt khác anh ta lại cảm thấy giải hận, Ngô Sở Úy hít thở không thông thống khổ điên cuồng mà lại làm anh kích thích thần kinh bên dưới. Anh muốn nhìn xem biểu tình của Ngô Sở Úy khi không thể chịu được như thế nào, nhưng lại sợ trông thấy loại biểu tình này.
Vốn Trì Sính còn tính đem Ngô Sở Úy ép buộc đến hấp hối mới dừng tay, làm cho cậu cảm thấy được một chút cảm giác cái chết đã đến, mà triệt để đối với những thứ này nọ sinh ra cảm giác sợ hãi. (Anh quá dã man rồi đấy, đừng vì mấy cái bong bóng mà lấy cớ hành hạ em nó.)
Kết quả, thời điểm nghe thấy giọng nói Ngô Sở Úy to rõ như vậy, Trì Sính liền cởi tay trói cho Ngô Sở Úy, bàn tay to giữ eo Ngô Sở Úy, hung hăng đâm vào.
Như hạn hán lâu năm gặp được cơn mưa, Ngô Sở Úy thoải mái dễ chịu ngao ngao kêu lớn.
Một hồi say sưa vui vẻ,” Dùng cách xử phạt về thể xác” đi qua, Ngô Sở Úy ghé vào ngực Trì Sinh thở hổn hển, chờ cho hô hấp đều đặn trở lại, cậu nói một câu làm Trì Sính trong lòng phun máu.
” Thật thoải mái” Ngô Sở Úy nói.( Sung sướng)
Trì Sính toàn thân máu huyết đảo ngược, anh lần thứ hai lại bóp cổ Ngô Sở Úy một tay đặt lên giường một tay với kim thép.
Ngô Sở Úy sợ tới mức ngao ngao kêu to,” Đừng…. tôi không luyện, tôi thực sự không luyện.”
Trì Sính nín nhịn vài ngày rốt cuộc cũng bùng phát.
“Cậu như thế nào lại không chịu nghe lời như vậy? Cậu có biết luyện cái này rất dễ bị đâm vào tay không?”
Tạm thời không nói đến việc Trì Sính chỉnh có làm Ngô Sở Úy tâm phục khẩu phục hay không, nhưng phải nói Ngô Sở Úy đối với hai thứ vận dụng kia thật sự sợ.Chứng minh rằng lần này cảnh cáo cậu có tác dụng, đừng nói là tiếp tục luyện, chỉ cần thấy kim thép và bong bóng lá gan đều run rẩy.
“Thế nhưng, tôi không luyện, người khác lại bắt tôi luyện.”
” Ai dám bắt cậu.?” Trì Sính dáng vẻ lạnh lẽo làm cho nhiệt độ căn phòng giảm đi vài độ,” Ai dám bắt cậu, cậu nói cho tôi biết! Con mẹ nó, tôi băm nó!”
Ngô Sở Úy trong lòng bốc lên một trận, tôi chỉ sợ anh đén lúc đó không nỡ băm. Càng nghĩ như vậy, Ngô Sở Úy càng không muốn nói thật.
“Không ai muốn bắt buộc tôi, là tôi tự mình lo bò trắng răng.”
Mặc dù Ngô Sở Úy đôi với cảnh báo của Trì Sính triệt để phục tùng, đối với anh ngoan ngoãn nói lời phục tùng, nhưng Trì Sính vẫn cảm thấy Ngô Sở Úy có gì đó không bình thường, nội tâm của cậu anh đã không thể nắm bắt được nữa.
Trước khi ngủ, Ngô Sở Úy đột nhiên hỏi Trì Sính:” Trước kia vì cái gì mà bất hòa với Quách Thành Vũ.”
Trì Sính đang định hút thuốc, lúc này nghe lại bình tĩnh, tay cầm bật lửa dừng lại một chút.
” Cậu nói cái gì?”
Ngô Sở Úy to gan mở miệng, ” Tôi thấy anh và Quách Thành Vũ rất xứng.”
Cổ họng Trí Sinh mắc nghẹn từ trước cộng với bây giờ thì máu phun tới.
Anh ta không còn lời nào để nói, trực tiếp đem cái người tỉnh táo ( bớt lo) nhét vào ổ chăn, dùng tất cả phương pháp dỗ ngủ. ( dụ dỗ)
Ngày hôm sau, Trì Sính đưa Ngô Sở Úy đi bệnh viện.
Khoa thần kinh, gặp một vị bác sĩ là em họ của mẹ, bình thường tiếp xúc rất ít, nếu không phải là Ngô Sở Úy trước khi ngủ nói một câu như vậy, Trì Sính cũng không nghĩ ra mình còn một người thân thích.
Dì họ cho Ngô Sở Úy làm các loại kiểm tra thông thường, sau đó lại hỏi cậu mấy vấn đề, Ngô Sở Úy vô cùng hợp tác.
Sau đó dì họ đi tìm Trì Sính, nói:” Cậu ta rất bình thường, thần kinh mọi phương diện đều không có bất cứ điều gì có vấn đề.”
Trì Sính nhăn lông mày,” Ngài khẳng định?”
” Tôi khẳng định cậu ta không có vấn đề gì.” Dì họ nói xong lại liếc mắt nhìn Trì Sính, bà dịu dàng nói:” Nếu không cậu cũng nhân thể làm kiểm tra.?”
Trì Sính, “……..”
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, Uông Trẫm và Uông Thạc đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng khám.
Trì Sính và Uông Trẫm ánh mắt chạm nhau, rất giống loại” Hai hổ tranh nhau, tất có một con bị thương” ý tứ hàm xúc, mặc dù hai người sắc mặt đều vô cùng bình thản.
Dù sao cũng là người quen, không qua chào hỏi có vẻ không lễ phép, vì vậy Ngô Sở Úy lôi Trì Sính đi tới.
” Hai người ai đến đây khám bệnh?.” Ngô Sở Úy hỏi.
Uông Thạc mở miệng nói, ” Tôi”
” Thật đúng dịp ha!” Ngô Sở Úy nói tiếp,” Các anh như thế nào lại cùng chọn cái bệnh viện này, khoa này, lại là vị bác sĩ này.”
Uông Thạc nhàn nhạt trả lời, ” Vì ta trước khi ra nước ngoài liền đi tìm bà vài lần, tương đối tin tưởng vị bác sĩ này.”
Trì Sính bị năm chữ ” trước khi ra nước ngoài” một chút kích động, ánh mắt nhìn về phía Uông Thạc.
Uông Thạc cũng không thâm ý liếc mắt nhìn Trì Sính.
Ánh mắt Ngô Sở Úy liếc qua Uông Thạc, trực tiếp dán tới người Uông Trẫm.
Sau đó, vụng trộm lè lưỡi với anh ta.
Khóe mắt Uông Trẫm phát ra một tia không dễ phát hiện ý cười.