Lạc y cắn răng, hai tay cũng nắm chặt.
“Dù như thế nào, nô tì cũng phải đoạt được Thiên Ấn !”
Lam Nguyệt nhìn nàng, thở dài một tiếng. Nha đầu này, từ khi biết thân phận của mình, khắp nơi tìm kiếm tộc nhân, còn liều mạng như vậy.
Tu vi hiện tại của nàng mới là cảnh giới gì chứ ? Chỉ là Động Thiên Cảnh nho nhỏ, dám xong vào các thế gia có cao thủ Thiên Dương Cảnh tọa trấn.
“Lạc Y, ta biết ngươi từ khi biết được thân phận của mình, cũng tự gánh lấy trách nhiệm lớn trong người. Nhưng mà…”
Lam Nguyệt ngưng một chút, nàng nâng mắt nhìn vào Lạc Y, ánh mắt sâu thẳm, từng chữ chậm rãi vang lên:
“…Ngươi nên biết, không có mục tiêu nào quan trọng hơn tính mạng, còn sống mới có thể làm những gì ngươi muốn làm, chết rồi, chính là hết.”
Lạc Y cắn cắn môi, nhỏ giọng đáp một tiếng.
“Ta biết…”
Nhưng mà, nàng không muốn một ngày nào đó, nguyền rủa này đem lại bất kỳ đau khổ tai ương nào cho người nàng yêu mến !
Lam Nguyệt từ trên giường đứng dậy. đi đến trước mặt Lạc Y, đỡ nàng đứng lên.
“Lạc Y, ngươi còn có ta a.”
Lạc Y sững người, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Nhiều năm như vậy, người quan trọng nhất bên cạnh nàng, người mà nàng không muốn làm liên lụy nhất, chính là người a tiểu thư !
Nhưng mà một mình chịu đựng bấy nhiêu lâu, câu nói nô tì muốn nghe nhất, cũng chính từ miệng người mà ra.
Lạc Y nhào vào lòng Lam Nguyệt, òa lên khóc như một đứa trẻ.
Nói đến thân phận của Lạc Y, liền phải nói vào nửa năm trước, Lạc y trong một lần làm nhiệm vụ, đã đi lạc vào di tích còn sót lại của Minh Hoàng nhất tộc. Nàng từ trong đó lấy được một thứ, gọi là Minh Hoàng Lệnh, còn gặp gỡ tàn hồn của tộc trưởng Minh Hoàng nhất Tộc năm đó, từ miệng ông ta, biết được diễn biến câu chuyện năm đó, cũng biết được cách phá giải nguyền rủa và trách nhiệm của bản thân.
Sau khi vị Thiên tài kia hạ xuống nguyền rủa, tàn tộc Minh Hoàng đều như lâm đại địch, họp khẩn toàn tộc, thỉnh Quang Minh Thánh nữ ra tay xóa bỏ nguyền rủa. Đáng tiếc, Thánh Nữ năm đó vẫn không đủ năng lực chống lại nguyền rủa linh hồn này. Nhưng nàng cũng giáng xuống một tiên đoán. Ngàn năm sau, Thánh nữ có lực lượng Quang minh mạnh mẽ nhất giáng thế, mang Minh Hoàng nhất tộc lần nữa trở lại đỉnh cao của Huyền Nguyên Thiên.
Mà vị Thánh nữ trong lời tiên tri kia, chính là Lạc Y.
Nửa năm này, nàng không ngừng đi khắp đại lục, tìm kiếm tung tích của Minh Hoàng nhất tộc ở mảnh địa phương này. Đa phần đều không dám thức tỉnh linh căn, hoặc là thức tỉnh, liền tẩu hỏa nhập ma, mất đi thần trí. Quả thật giống như tiên tri, không có một kẻ nào có thể thức tỉnh, trừ nàng.
Nàng từ miệng bọn họ biết được Quang Minh chi địa, chính là vị trí của Minh Hoàng Thánh điện năm xưa. Ở đó, nàng có thể tiếp nhận truyền thừa của Quang Minh Thánh nữ, trở thành Tân nhiệm Thánh Nữ, xóa bỏ xiềng xích của Nguyền rủa, đem Quang linh căn lần nữa xuất hiện trước mặt thế nhân, phục hung Minh Hoàng nhất tộc.
___________
“Được rồi, đừng khóc nữa, nói ta nghe kế hoạch cụ thể của ngươi đi.”
Sau khi khóc lớn một trận, Lạc Y cuối cùng cũng bình tĩnh ngồi xuống. Nghe Lam Nguyệt hỏi, trầm mặc một chút rồi đáp:
“Ta cũng không ngốc, không có kế hoạch gì liều mạng đi vào Đông Phương thế gia tìm chết. Lăng Duyệt có một pháp bảo, có thể che giấu hơi thở hành tung trước thần thức của cao thủ Thiên Dương Cảnh. Hắn sẽ giúp ta dẫn dụ đám người của Đông Phương thế gia, còn ta tìm cách lẻn vào.”
“Mặc dù không hoàn toàn nắm chắc 10 phần, nhưng có đến 6 phần cơ hội thành công, ta muốn thử.”
Lam Nguyệt nghe lời này, lạnh giọng:
“Ngươi có mấy cái mạng để thử ? Đây là không tìm đường chết ?”
“Ta, ta có cài người vào Đông Phương thế gia, lúc đó có thể tiếp ứng.”
Lạc Y cắn răng, mạnh miệng giải thích.
“Cài người vào ? Ngươi bắt đầu kế hoạch này bao lâu ? Người cài vào lại mới bao lâu ? Năng lực như thế nào ? Ngươi cho rằng thế gia sừng sững ngàn năm dễ dàng để một tiểu nha đầu chưa đến 20 tuổi như ngươi tính kế ?”
Lạc Y mở miệng muốn nói, lại không có lời nào dung được.
Lam Nguyệt nhìn cái kế hoạch đầy lổ hỏng của nàng, còn nói đến Thiên y vô phùng, khẽ lắc đầu.
Nha đầu này thành công đoạt được Ba Ấn kia, có lẽ là do vận may, các thế gia kia, bọn họ chưa kịp phát giác có kẻ nhằm vào Tứ Ấn. Nhưng hiện tại, đừng nói là Lạc Y Động Thiên Cảnh nhỏ nhoi, dù là nàng Thiên Dương cảnh cũng khó mà an toàn rút lui.
Tứ thế gia dùng Tứ Ấn, lại không biết ý nghĩa thật sự của Tứ ấn sao ? Họ chẳng qua là chưa biết vị trí thật sự của Quang Minh chi địa mà thôi. Nhưng mà muốn mở ra Quang Minh chi địa, cần máu của Minh Hoàng nhất tộc, cái này bọn họ chưa có được. Dù sao Minh Hoàng nhất tộc bây giờ, hoàng toàn với người thường không khác gì, máu của họ không có Quang minh chi lực còn về những người thức tỉnh, Linh căn đều đã bị ô uế, cũng không thể sử dụng.
Bọn họ mấy năm nay vẫn luôn âm thầm tìm kiếm người có Quang linh căn, may mắn năm đó nàng đem Linh căn của Lạc Y ẩn giấu. nếu không sợ cũng khó thoát khỏi tay mắt của bọn họ mà trưởng thành.
Thế gian này, chỉ sợ chỉ còn mình Lạc Y có thể mở ra Quang Minh chi địa. Vị Quang Minh Thánh nữ này của Minh Hoàng nhất tộc, đúng là cao tay a. Dù Tứ Ấn rơi vào tay tộc khác, cũng trở nên vô dụng.
“Tạm thời án binh bất động, Lạc Y, chờ thời cơ.”
“Thời cơ ? Nhưng mà thời cơ là lúc nào chứ ?”
Lạc Y nhíu mày, nàng có thể chờ, nhưng những tộc nhân đang chịu đau đớn của nàng không thể chờ nữa.
Lam Nguyệt đặt tay lên vai nàng, mỉm cười thần thần bí bí:
“Không lâu, chậm nhất là năm ngày nữa, thời cơ sẽ đến.”