Diệp Thành chợt đỏ mặt, lúng túng ho khan một tiếng.
Biết làm sao được, anh là đàn ông, ôm vợ ngủ, lại chính là ôm người mình yêu nhất, khó tránh khỏi sẽ sinh ra xúc động phản ứng đến vậy.
Mặc dù anh vẫn kiềm chế, nhưng không thể không nói, phản ứng sinh lý mãnh liệt của anh cứ kêu gào không ngừng, anh thật sự muốn Từ Lạc, muốn thân mật với cô, cho dù là từ thâm tâm, hay tiếp xúc thân thể.
“Vậy anh vào phòng rửa tay giải quyết?” Diệp Thành làm bộ muốn từ trên giường rời dậy.
Từ Lạc day day trán, “thôi đi, giằng co mãi, mau ngủ đi, dù sao thì, sáng mai dậy, chỗ đấy của anh vẫn là dựng lên, sáng lên, tối lên, em cũng không quản.”
Nghe xong lời này, Diệp Thành mới trở lại trong chăn ngủ.
Anh nhìn Từ Lạc bên cạnh, tâm lại ngưa ngứa, vươn tay kéo người qua, nhét chặt vào trong lồng ngực săn chắc của mình.
Thế này mới được chứ. Trong lòng Diệp Thành rất thỏa mãn.
Anh tận lực nhẫn nhịn xuống dục vọng của bản thân, nhưng khổ nỗi, hơi thở dễ ngửi, hương thơm sạch sẽ trên người Từ Lạc lại cứ kích thích thần kinh của anh.
Thật chết tiệt mà. Làm sao mà qua được.
Qua lúc lâu sau, anh thở dài nhìn Từ Lạc trong ngực mình, nhẹ giọng nói: “Lạc Lạc, em ngủ chưa?”
“Chưa, anh định làm gì?” Từ Lạc hung dữ.
“Có thể cho anh hôn em chúc ngủ ngon không?” Diệp Thành dè dặt đề xuất một thỉnh cầu.
Từ Lạc xùy một tiếng, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt mong đợi mang theo lửa nóng của Diệp Thành.
Cô mắng: “Thật là, họ Diệp anh quả nhiên là tinh anh thương mại á, giờ còn học được một vốn bốn lời, được đằng chân lên đằng đầu, được voi đòi tiên, lòng tham không đáy, tỉ năm không đổi?” Diệp Thành nhìn khuôn mặt trắng noãn của Từ Lạc được ánh sáng nhu hòa chiếu lên, nhất thời nhịn không được, cúi đầu hôn sâu lên làn da mặt mịn màng một cái.
Từ Lạc rõ là thấy phiền, nhưng cô lại không nỡ phản kháng.
Một nụ hôn vừa ướt nóng, vừa động tình.
Tưởng như vậy là qua, ai mà ngờ, sau khi hôn xong, Diệp Thành những tưởng anh sẽ ngủ được, nhưng trái lại, chỗ kia của anh lại phản ứng còn lớn hơn, thật sự không xong. Anh đành phải buông cô ra, “anh đi rửa tay chút, em ngủ trước đi.”
Dứt lời, vội vàng xuống giường, đi vào phòng rửa tay, thật là, cứ kiểu này, anh làm sao chịu nổi, vợ của anh cũng thật biết hành hạ mà.
Diệp Thành ở trong phòng rửa tay, dùng tay mình giải quyết một hồi, trong lúc đó, ở trong đầu anh, liên tục quay cuồng xuất hiện hình ảnh anh và Từ Lạc từng triền miên trước đây.
Thân thể trắng nõn, mảnh khảnh mê người của Từ Lạc lúc cởi bỏ áo váy, làn da mịn màng, trắng hồng ửng lên lúc động tình với anh, sắc mặt và biểu cảm lúc hãm sâu trong dục vọng kia, tiếng rên rĩ khe khẽ của cô khi bị anh mạnh mẽ chiếm bá kia có bao nhiêu là mê người…… Anh càng nghĩ đến càng cảm thấy trong lòng như có mồi lửa nóng thiêu đốt, đợi đến khi rốt cuộc ngọn lửa thiêu này qua đi, anh mới xử lý xong, từ phòng rửa tay đi ra, trở lại giường.
Thời gian hơi lâu, trở lại thì Từ Lạc ở trên giường đã sớm ngủ mất.
Tiếng hô hấp của cô nhàn nhạt, khiến Diệp Thành không khỏi cam lòng, anh cẩn thận không gây ra động tĩnh lớn, tránh đánh thức vợ mình.
Anh nhẹ nhàng vén chăn chui vào nằm gần cô, Từ Lạc theo bản năng trở mình, bất giác xoay người, ôm lấy cục ấm áp to lớn bên cạnh, ngủ say hơn. Diệp Thành bị cô ôm bất ngờ, cười đến ngọt ngào thỏa mãn, thuận thế ôm người vào ngực thật chặt, thở phào một hơi.
Cuối cùng, sau một thời gian dài, anh lại có thể ôm vợ để ngủ mỗi đêm được rồi….